Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù khi chia nhà thì nhà họ Lâm có bốn người, nhưng so với những gia đình có bảy tám người thì nhà họ Lâm vẫn ít, vì vậy căn nhà họ được phân chỉ lớn hơn một chút so với nhà những cặp vợ chồng trẻ mới cưới chưa có con.
Nơi này chỉ hơi lớn, cho dù là ngăn cách hai phòng, đi vào đều có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng cỏ, huống chi lúc ra ngoài Lâm Tĩnh còn đặc biệt đi một đôi giày da nhỏ tạo tiếng lạch cạch khi cô bước đi.
Có thể nói, Lâm Tĩnh vừa vào cửa, Trương Tú Mai đang khâu vá trong phòng chính đã nghe thấy, vội buông việc trong tay xuống, đứng dậy mở cửa hỏi: “Con về rồi?”
Vừa dứt lời Trương Tú Mai liền nhìn thấy vết bẩn trên quần áo con gái, sắc mặt biến đổi hỏi: “Quần áo của con sao vậy? Có người bắt nạt con?”
Lâm Tĩnh lắc đầu nói: “Không có, là đồng nghiệp không cẩn thận làm đổ chén trà.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Tú Mai thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi: “Đồng nghiệp nào làm, sơ suất quá, quần áo này con chưa mặc được mấy lần.” Lâm Tĩnh thay bà ấy vào xưởng may mặc làm việc nên bà ấy biết tất cả các đồng nghiệp của cô trong đó.
Mặc dù nghi ngờ dụng ý của Phương Á Lan, nhưng Lâm Tĩnh không muốn Trương Tú Mai lo lắng, cười nói: “Quên đi, cô ta không cố ý, dù sao cũng chỉ là trà, giặt lại là sạch.”
“Con đấy, tốt tính quá.” Trương Tú Mai bất đắc dĩ nói, nhưng cũng không hỏi vấn đề này nữa, chỉ quan tâm hỏi: “Đói bụng chưa? Trên bếp có đồ ăn đang hầm, muốn đi tắm trước hay ăn trước?”
Áo sơ mi đã khô rồi, giặt sớm hay muộn cũng như nhau, Lâm Tĩnh nói: “Ăn cơm trước ạ.”
“Được.” Trương Tú Mai trả lời, đi ra ngoài để bưng thức ăn.
Bữa cơm tối nhà họ Lâm tương đối đơn giản, chỉ là một đĩa khoai tây nghiền, một đĩa đậu xanh xào, thực tế là có một đĩa rau diếp cá trộn, nhưng vì Lâm Tĩnh không thể chịu được mùi của rau diếp cá nên Trương Tú Mai không để lại. Nhưng bà ấy để lại rất nhiều khoai tây nghiền và đậu xanh xào còn có một bát cơm to.
“Này nhiều quá rồi.” Lâm Tĩnh nhìn phần thức ăn này liền biết ngay là ăn không nổi, cô lấy từ ngăn tủ thấp ra một cái bát nhỏ, múc ra non nửa bát cơm.
Trương Tú Mai nhìn cô lấy cơm ra, nói: “Thế thì ít quá, con ăn quá ít nên mới gầy vậy đó.”
Thực ra Trương Tú Mai biết khẩu vị của Lâm Tĩnh, nhưng người mẹ nào cũng muốn con gái mình ăn uống tốt, béo tròn nên thỉnh thoảng bà ấy vẫn nói về vấn đề ăn uống với con gái. Lúc này Lâm Tĩnh cũng không nhịn được nữa, làm nũng nói: “Con nhịn không được, món xào của mẹ ngon lắm, con muốn ăn thêm nữa cơ.”
Con gái ngọt mồm ngọt miệng, lòng Trương Tú Mai cũng vui vẻ, gật đầu nói: “Được rồi, còn lại ít cơm sáng mai mẹ làm cơm chiên cho con.”
Mắt Lâm Tĩnh sáng lên, nói nhỏ: “Có trứng không ạ?”
“Có, có, cho thêm con hai cây rau cải được không?” Trương Tú Mai hỏi.
Lâm Tĩnh không chút do dự: “Được ạ.”