[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện

Chương 8: Chương 8: Kỷ Minh Quân (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa căn phòng nhỏ bên trong mở ra, Trần Phương tóc rối mù bước ra, nhìn Lâm Tĩnh cười nói: “Con ở trong phòng nghe thấy tiếng động là đoán ngay ra Tĩnh Tĩnh về rồi.”

“Chị dâu.” Lâm Tĩnh ngẩng đầu gọi.

Trần Phương đáp lại, kéo cái ghế đẩu dựa tường ngồi xuống hỏi: “Đúng rồi…, không phải em nói tối nay tham gia hội Ái Hữu à? Sao về sớm thế?”

Trương Tú Mai sớm đoán được chuyến đi này của con gái sẽ không thuận lợi, nhưng hội Ái Hữu là nơi gặp gỡ những thanh niên chưa kết hôn, không thuận lợi thì thôi cũng không cần phải coi trọng. Bà ấy lo lắng hỏi nhiều thì tâm tình của con gái sẽ không tốt nên từ lúc Lâm Tĩnh quay về bà ấy đã không hỏi kết quả. Bây giờ nghe con dâu hỏi, không đợi con gái trả lời bà ấy đã nói: “Cũng không phải hoạt động quan trọng gì, về thì về.”

“Mẹ nói đúng” Trần Phương đồng ý nói: “Thật ra theo ý chị, từ đầu em không nên đi đến cái hội Ái Hữu đó, công nông, công nghiệp quốc phòng, nông binh, chúng ta xuất thân là công nhân, tìm một công nhân để kết hôn thì vẫn tốt hơn.”

Trương Tú Mai nghe ra cô ta đang coi thường nông dân và công nhân, bà ấy khẽ cau mày: “Công, nông, binh là một nhà. Công, nông, binh đều như nhau, sao còn phân biệt các giai cấp khác nhau?”

Khóe môi Trần Phương nhếch lên, cảm thấy lời này của mẹ chồng đạo đức giả quá, nếu công nhân nông dân như nhau thì sao năm trước bà ấy lại nhượng công việc cho Lâm Tĩnh? Sao không để cô làm nông nhân theo tiếng gọi của Tổ quốc đi? Không phải là không muốn con gái về quê làm nông dân à?

Dù lòng bất mãn nhưng Trần Phương không dám tỏ ra oán giận mà có lệ nói: “Đúng đúng đúng, công nông binh đều như nhau, nhưng chúng ta vẫn nên tìm đối tượng môn đăng hội đối thì tốt hơn, bằng không về sau Tĩnh Tĩnh sẽ phải chịu khổ, thế thì mẹ có thể yên tâm được sao? Hơn nữa con nghe nói làm quân tẩu tùy quân có yêu cầu đặc biệt, những người tham gia quân ngũ phần lớn là người tới từ nơi xa, nhỡ sau theo quân mà ngay cả phòng ở cũng không có, cũng đâu thể để sau khi kết hôn Tĩnh Tĩnh vẫn chen chúc với hai người một phòng chứ?”

Mặc dù lời Trần Phương nói không dễ nghe, nhưng mấy lời này cũng có lý.

Không phải Trương Tú Mai không muốn con gái sau khi kết hôn vẫn ở chen chúc chung phòng với mình và chồng, điều bà ấy suy xét là quân nhân không thể tùy tiện rời khỏi doanh trại, cho dù người nhà ở gần quân đội thì cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể tới thăm một lần. Nếu như Lâm Tĩnh thật sự tìm chồng quân nhân, cho dù vợ chồng sống không xa mấy, nhưng cũng không khác gì đang ở hai nơi xa nhau.

Thấy sắc mặt mẹ chồng nghiêm túc, Trần Phương nói tiếp: “Theo những gì con thấy, những người tham gia quân ngũ ai ai cũng mặt mày rạng rỡ, nom đã biết là kiếm được nhiều tiền, nhưng cái đó có ích lợi gì? Không có nhà ở! Tĩnh Tĩnh nhà chúng ta trẻ đẹp, là công nhân bình thường trong một doanh nghiệp nhà nước, với điều kiện tốt như vậy, tất nhiên phải chọn người có gia cảnh tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.