Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân bà nội Tô làm như vậy, trước kia bà ta cũng trọng nam khinh nữ, nhưng không nghiêm trọng tới mức này, như thể vốn dĩ em gái cậu nhóc không nên sinh ra ở nhà họ Tô vậy.
Vậy thì, để người làm anh cả như cậu nhóc bảo vệ em gái mình đi, cậu nhóc đã mười hai tuổi rồi, có thể chậm rãi làm cho bản thân mình lớn mạnh hơn, cho tới tận khi có thể bảo vệ được em gái.
“Còn đến nhà Hầu tử không?” Tô Kiến Hoành hung tợn hỏi.
Tô Kiến Quốc liếc cậu ta một cái, thấy gương mặt cậu ta có hơi tối tăm, có thể thấy rõ trong lòng cậu ta không thoải mái, đây đúng là điều cậu nhóc muốn thấy.
…
Tô Vãn Vãn lớn lên từng ngày từng ngày, lớp da đỏ trên người đã bị bóc sạch, chậm rãi lộ ra làn da trắng nõn. Làn da này còn đẹp hơn cả Lục Tư Hoa.
Hồi Lục Tư Hoa chưa gả chồng, ở nhà cô ấy rất ít khi phải làm việc nhà nông, trong gia đình cô ấy đứng hàng thứ ba, trên cô ấy còn có hai người chị gái, hai người họ ôm đồm hết tất thảy công việc nhà. Đến khi hai người em gái cô ấy sinh ra, cô ấy đã lớn, sắp gả chồng, rất ít khi chịu khổ. Vì thế mà làn da của cô ấy cực kỳ đẹp, nhà họ Lục toàn là gái xinh, những đứa con khác trong nhà cũng có làn da rất đẹp.
Sau khi gả chồng tới nhà họ Tô, cô ấy bị bà nội Tô giày vò, phải làm hết việc nhà nông. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, da thịt của cô ấy không bị thô ráp đi tí nào, chỉ khác mỗi là bàn tay có vết chai.
Có lẽ cũng vì chuyện này mà bà nội Tô không ưa Lục Tư Hoa, trên tay bà ta toàn là vết chai, làn da trên người cũng vì quanh năm phải làm việc mà trở nên thô ráp đến đáng sợ, hết lần này tới lần khác nhìn thấy con dâu thứ hai nhà mình vẫn giống như cô gái trẻ xanh tươi mơn mởn, sao bà ta ưng cho được?
Khác với con dâu cả, làn da của cô ta còn thô ráp hơn cả làn da của bà ta, thế nên trong lòng bà ta cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
Vãn Vãn chậm rãi nảy nở, cuối cùng cũng làm cho Kiến Binh vốn đang lo lắng hoàn toàn yên tâm. Gặp ai cậu bé cũng nói: Nhìn em gái tôi đi, xinh đẹp biết bao, sau này sẽ càng ngày càng thêm xinh đẹp.
Nếu không phải bị Lục Tư Hoa cản lại, e rằng cậu bé còn muốn ôm Vãn Vãn đi khoe khắp nơi.
“Em gái con còn nhỏ, không thể ôm đi khắp nơi gặp gió, hiểu chưa?” Lục Tư Hoa nhắc nhở cậu bé không chỉ một lần.
Nên là, dù cho Tô Kiến Binh có muốn ôm em gái ra ngoài, nhưng lúc này cũng phải buông ý định đó xuống.
Theo sự thay đổi của Vãn Vãn, cũng có không ít thiếu niên tới đây thăm hỏi, họ đều là bạn của anh trai cô bé.
Nhưng cô bé chưa từng gặp lại Trình Kiêu, nghe anh hai nói, cậu ấy đang làm việc giúp gia đình.
Nhà họ Trình chỉ có một bà góa, ba mất sớm, nhà họ vốn có một cô em gái, nhưng cô nhóc lại bị lạc đường, tìm mãi không ra, nên dù cậu ấy còn nhỏ, nhưng đã phải gánh vác công việc trong nhà.
“Trình Kiêu lên núi bẫy thú rồi.” Tô Kiến Binh vô thức nói ra.
Tô Kiến Quốc hỏi: “Hay là ngày mai anh em mình cũng đi? Bắt cho mẹ con gì đó để bồi bổ cơ thể, mẹ đã lâu chưa được ăn thức ăn mặn rồi.”
Trong nhà không có thức ăn mặn, phải nghĩ cách để bồi bổ cơ thể cho mẹ, bọn họ cũng không muốn đi quấy rầy Trình Kiêu, nhưng thật sự không có cách nào.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng bà nội Tô không gây ra chuyện lớn gì, nhưng sẽ chỉ cây dâu mắng cây hòe, nếu không phải Lục Tư Hoa thả lỏng tâm tình, e là đã sớm bị bà ta chọc tức đến mức ở cữ không yên.