Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra bà ta cũng muốn tìm cớ bắt Lục Tư Hoa đang ở cữ đi làm việc, nhưng lúc này đây Tô Cần lại kiên định lạ thường, nhất quyết muốn cho vợ anh ấy ở cữ đủ ngày. Việc này ồn ào lên tận chỗ ông nội Tô, bị ông ấy đè xuống, cuối cùng ông nội Tô cảnh cáo không cho bà nội Tô náo loạn nữa, việc này mới coi như xong.
Ông nội vẫn rất công bằng. Tô Kiến Quốc nghĩ, chỉ là ông ấy bị kẹp giữa ba và bà nội, nên mới không dễ giải quyết mà thôi.
“Trình Kiêu nói sẽ dạy anh em con cách làm bẫy.” Kiến Binh nói rất kiêu ngạo, có một người bạn tốt như vậy, cậu bé cảm thấy rất may mắn.
Lục Tư Hoa nói: “Các con đừng tranh giành với đứa bé Kiêu tử, mẹ không ăn mặn cũng không sao, nhưng thằng bé chỉ dựa vào ít đồ này để sống qua ngày thôi.”
Tô Kiến Quốc nói: “Mẹ, chúng con hiểu rồi, đợi học xong, chúng con sẽ đi sang chỗ khác, tuyệt đối không tranh giành với cậu ấy.”
Lúc này Lục Tư Hoa mới đồng ý, cũng đâu thể vì nhà họ cũng muốn kiếm ít đồ mà cắt đứt đường sống của Trình Kiêu.
Ngày hôm sau, Trình Kiêu sang tìm anh em Tô Kiến Quốc.
Thiếu niên gầy yếu đứng ngoài cửa, bóng lưng che khuất ánh sáng, một đôi mắt sáng như sao trời.
Lúc Tô Cần từ ruộng về, trong phòng chỉ có Lục Tư Hoa đang ôm con, không thấy mấy đứa con trai đâu.
Bà nội Tô không đưa cơm sang, có vẻ như không coi Lục Tư Hoa là con dâu trong nhà. Tô Cần đã sớm quen với kiểu hành động này của bà ta, vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhận ra trong đó không có đồ ăn mặn, chỉ có một bát cháo loãng như nước.
Anh ấy nhíu mày, xoa cái bụng đói meo, nhìn tủ bếp bị khóa lại, anh ấy đi vào trong góc tìm thức ăn. Nhưng chỉ tìm ra mấy củ khoai lang và mấy củ khoai tây thối một nửa, còn lại không thấy thứ gì khác.
Anh ấy nhìn thoáng qua phương hướng phòng trên, cửa phòng trên mở ra, anh ấy lên tìm bà nội Tô, nhưng không thấy bà ta đâu. Nghe trong nhà anh cả có tiếng cười và tiếng bà ta trêu chọc Tảo nha đầu, lông mày của anh ấy nhíu chặt.
Trong lòng trống trải, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm cho lòng của anh ấy luôn bị vây trong cảm xúc mất mát. Mỗi ngày nhà anh cả đều được bồi bổ canh gà, trứng gà, đường đỏ, còn vợ của anh ấy thì mỗi ngày chỉ có một bát cháo loãng. Hôm nay, cháo còn trong như nước, đối lập với nhau, làm cho anh ấy muốn lừa mình dối người cũng khó.
Một ngọn lửa vô danh từ trong lòng vọt lên, thiêu đốt anh ấy gần như mất hết lý trí.
Dùng sức cắn chặt răng, không phải anh ấy không biết mẹ anh ấy thiên vị, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không phải anh ấy không nhìn ra.
Trước kia thấy mẹ thiên vị nhà anh cả, loại cảm giác mất mát do bị lạnh nhạt này không mãnh liệt như lúc này, lúc ấy anh ấy chỉ nghĩ, mẹ tốt với ai là quyền của mẹ. Thế nhưng giờ đây, trong lòng anh ấy có sự nén giận nói không nên lời.
Từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, mẹ công khai tỏ vẻ ghét bỏ lên mặt, thậm chí còn gay gắt hơn cả lần Đại Nha được sinh ra.
Anh ấy dùng sức nắm chặt tay, nhìn ông nội Tô đang hút thuốc lá trong phòng, anh ấy cố nén lửa giận trong lòng: “Ba, con muốn tách hộ.” Siết chặt nắm tay, rồi buông ra, cứ lặp lại liên tục động tác nắm rồi nhả ra.
Dạo gần đây tâm trạng của ông nội Tô không tồi, trong nhà hòa thuận, bạn già cũng không làm ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa. Bỗng nhiên nghe thấy con trai thứ hai nói tới chuyện ở riêng, lông mày ông ấy nhướng lên.