Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, một lát sau, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Trần Diễm giống như bị móng vuốt mèo cào một cái.
Sao cô bé này lại ngoan như vậy?
Gió đêm thổi qua, có một mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, Trần Diễm theo bản năng nhíu mày, chợt nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh.
Tô Sính đột nhiên bắt gặp ánh mắt của anh, cô hơi khó hiểu, sau đó cô chợt nhận ra.
Đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, cô giải thích: “Trên người em đeo túi thuốc đuổi muỗi.”
Người thanh niên chợt hiểu ra, hỏi: “Anh có thể xem không?”
Tô Sính không có do dự, cởi túi bên hông đưa cho anh.
Trần Diễm nhìn túi vải nhỏ thêu hoa Tulip trong lòng bàn tay, đưa sát chóp mũi ngửi ngửi.
Anh nhướng mày: “Bạc hà?”
“Bạc hà, đinh hương, hoa oải hương, thất lý hương“. Cô nhẹ nhàng nói.
Anh “Ồ” lên một tiếng, phát hiện ra một việc.
Cô gái nhỏ này nói chuyện luôn luôn không nhanh không chậm, rất ít khi nói nhanh, nghe rất êm tai.
“Có thể làm cho anh một cái không?” Anh tùy tiện hỏi.
“Có...”
“Không được.” Không biết Tô Sách đi tới đây từ khi nào, một tay giật lấy túi vải nhỏ nhét vào trong tay em gái mình: “Tôi làm anh trai còn chưa có, làm sao có thể cho cậu? Hơn nữa, cậu là một thằng đàn ông da dày thịt béo, sợ muỗi đốt cái gì!”
“Thôi vậy.” Trần Diễm thản nhiên nói.
Tô Sách liếc xéo anh một cái, đặt mông ngồi xuống khe hở giữa hai người, ánh mắt phía đối diện thỉnh thoảng lén lút nhìn qua đây làm cho anh khó chịu, nhíu mày: “Cô gái kia là ai vậy? Sao lúc nào cũng nhìn tôi?”
Trần Diễm cười ha hả một tiếng, không nói gì.
Vẫn là Tô Sính nhẹ giọng giải thích: “Là em gái của Thẩm Thanh Tuyết.”
“Ồ.” Tô Sách ý tứ sâu xa: “Thì ra không phải nhìn tôi.”
Trần Diễm chẳng thèm để ý tới anh, chen chúc ở một chỗ hơi nóng, cái tên Tô Sách này giống như cái lò sưởi vậy.
Anh đứng dậy: “Tôi đi về, hai người chơi đi.” Tô Sính đi theo, trả lại áo sơ mi lót trên bậc thềm cho anh: “Cảm ơn anh trai.”
“Chậc” Trần Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, tiện tay xắn áo lên, lắc lắc khoác lên vai, lười biếng nói: “Khách xáo quá em gái.”
Tô Sách trực tiếp nhấc chân đạp Trần Diễm: “Biến mau, phiền thật sự.”
Trần Diễm sải bước đi về phía trước, bóng lưng cao lớn, trên mặt đất kéo ra cái bóng thật dài.
“Về hả?” Triệu Đồ ở phía sau hô: “Không đánh trận cuối sao?”
“Ngày mai còn có nhiệm vụ.” Thanh niên tùy ý khoát tay về phía sau: “Lần sau đi.”
Trần Diễm vừa đi, Thẩm Kiều cũng ngồi không yên. Liễu Nhứ quấn lấy anh trai cô muốn mua nước ngọt, Liễu Diệp vẫy tay: “Đi thôi, tôi mời khách.”
Một đám thanh niên nhao nhao lên rồi đi theo.
“Kiều Kiều! Liễu Nhứ hét lớn: “Mau đến đây, chúng ta đi Cung Tiêu xã!”
Thẩm Kiều giật mình: “Tới liền đây.” Trước khi đi còn nhịn không được quay đầu nhìn Tô Sính.
Cô gái nhỏ đang nói chuyện với anh trai mình, không chú ý tới cô.
Tô Sách vỗ vỗ tro bụi trên mông, cùng em gái trở về: “Thằng nhóc họ Trần kia đã nói gì với em? Cậu ta có bắt nạt em không? Nếu có ngày mai anh trai đi đánh cậu ta.”
“Dạ không có.” Tô Sính nhẹ nhàng nói: “Anh trai, anh muốn túi đuổi muỗi kiểu dáng như thế nào?”
“Hả?” Vốn đang muốn mắng Trần Diễm hai câu, nghe được lời này của em gái anh lập tức lạc đề: “Anh sao cũng được, nhưng một thằng đàn ông như anh mang cái này có ẻo lả quá không?”
“Không có đâu. Em khâu một cái màu xám, anh bỏ trong túi của anh là được rồi.”
“Được đó.”
Sáng sớm hôm sau, Tô Sách ăn uống no nê, trong túi xách đựng túi thuốc đơn giản em gái khâu tối hôm qua, tâm trạng vui vẻ cùng với em trai ra khỏi khu tập thể gia đình quân nhân đi quân khu, đúng lúc va vào Thẩm Thanh Tuyết mới từ bưu điện trở về.