[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 23: Chương 23: Thỉnh thoảng về nhà (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mới sáng sớm cậu đi làm gì hả? Từ căng tin trở về à?” Anh xoa bả vai, thuận miệng hỏi.

“Không phải, tôi đi gửi đồ.” Thẩm Thanh Tuyết chợt nhớ tới điều gì, híp mắt đánh giá Tô Ngự.

“Làm gì vậy.” Tô Sách theo bản năng bảo vệ Tô Ngự ở phía sau, hỏi: “Muốn đánh nhau?”

“Ai đánh nhau với anh.” Thẩm Thanh Tuyết tỉnh bơ hỏi: “Tôi nhớ dì Dung nói cậu ấy và em gái Tô cũng sinh ngày mười tám tháng bảy, sao nhìn lại cao hơn tôi một chút vậy?”

“Ai biết được, gen nhà tôi rất tốt.” Tô Sách thả lỏng, đánh giá từ trên xuống dưới.

Nó cao chỗ nào? Cậu ta mù à?

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Tuyết không vặn lại, anh nhìn về phía Tô Ngự: “Tôi sinh ra lúc hơn sáu giờ sáng, có phải cậu sinh sớm hơn tôi không?”

“Không phải, tôi là hơn chín giờ tối.” Tô Ngự mờ mịt.

“Cậu bị ngốc à, sinh cùng một ngày, sớm hay muộn thì có quan hệ gì với vóc dáng? Nó có thể uống nhiều hơn cậu mấy hớp sữa chắc.” Tô Sách cười nhạo nói.

Lông mày Thẩm Thanh Tuyết nhíu chặt: “Chín giờ tối?”

Anh đã hỏi mẹ mình, sau khi họ được sinh ra, y tá rửa tắm rửa sạch sẽ cho anh và em gái rồi quấn trong chăn đặt bên cạnh mẹ.

Chênh lệch thời gian nhiều như vậy làm sao có thể đổi được?

Chẳng lẽ là anh quá đa nghi?

Cuối thu, ngày 12 tháng 8 năm 1973

Ngày 14 tháng 7 Âm lịch.

Quân khu Đông Thành.

“Tham mưu Thẩm, thư của anh.”

“Làm phiền cậu rồi.”

Thẩm Nguyên Bạch nhận lấy, nhìn thấy chữ ký trên phong bì cùng với địa chỉ gửi thư, ánh mắt hiền hòa.

“Trong nhà gửi thư?” Có người trong đoàn lại gần xem, trêu chọc nói: “Là cha mẹ viết đến giục cưới phải không? Hai mươi mốt tuổi, cũng nên tìm đối tượng rồi.”

“Không phải.” Thẩm Nguyên Bạch cười, từ tốn nói: “Em trai tôi gửi tới.”

“Ồ, vậy à.” Người nọ không có hứng thú, chắp tay sau lưng đi về phía bàn cát, nhìn người khác diễn tập tác chiến.

Tìm một chỗ ánh sáng tốt ngồi xuống, Thẩm Nguyên Bạch mở ra phong thư, hai trang giấy viết thư rơi vào lòng bàn tay.

Anh có hơi kinh ngạc, Thanh Tuyết từ trước đến giờ không thích nói nhiều, mỗi lần viết thư tới đây chỉ nói đơn giản ngắn gọn về tình hình hiện tại của người nhà.

Ba mẹ mạnh khỏe, Kiều Kiều ngoan ngoãn, em vẫn ổn, không cần nhớ mong.

Thật hiếm khi lần này cậu lại chịu tốn thời gian viết dài như thế.

Mở giấy viết thư ra, đập vào mắt chính là chữ viết ngông cuồng bá đạo của em trai, ánh mắt Thẩm Nguyên Bạch dịu dàng, tiếp tục nhìn xuống.

Sau khi nhìn hai hàng, ánh mắt anh từ từ ngưng trọng, gương mặt dần dần trở nên lạnh lùng.

“Tham mưu Thẩm, anh tới xem cái này một chút…” Lúc Đoàn phó quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trước cửa sổ cả người lạnh lẽo, đôi mắt hoa đào trước giờ luôn luôn ấm áp trở nên nặng nề u ám.

Chỉ trong chốc lát, vẻ lạnh lùng kia đã biến mất, sự ôn hòa ấm áp quay trở lại.

Thẩm Nguyên Bạch chậm rãi đứng lên: “Tôi tới ngay đây.”

Giọng nói bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.

Đoàn phó chợt hiểu ra, mới vừa rồi mình nhìn nhầm?

Chắc là vậy.

Ai mà không biết Tham mưu Thẩm tính tình tốt nhất, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, lúc nào cũng tươi cười đối xử với người khác.

Gần trưa, lúc đi tới phòng ăn, Thẩm Nguyên Bạch bỗng nhiên mở miệng: “Đoàn trưởng, Trung thu năm nay tôi muốn về nhà một chuyến.”

Mới vừa bàn bạc kế hoạch tác chiến với Đoàn phó xong, Đoàn trưởng hơi bất ngờ, sau đó đồng ý: “Hai năm rồi cậu không có nghỉ phép, lần này trở về thăm nhà cũng tốt, tôi cho cậu nghỉ nửa tháng.”

Thẩm Nguyên Bạch tươi cười trong trẻo: “Cám ơn Đoàn trưởng.”

Chờ sau khi bọn họ lục tục ra khỏi đoàn bộ, tươi cười trên gương mặt Thẩm Nguyên Bạch vụt tắt, anh không đi phòng ăn ăn cơm, trực tiếp trở về ký túc xá doanh trại.

Ngồi trước bàn đọc sách, anh lấy thư của em trai ra đọc kỹ lại một lần, anh suy nghĩ một lát, lấy giấy bút ra.

Anh đã biết, bình tĩnh chớ nóng nảy, ít ngày nữa anh về.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.