[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 3: Chương 3: Chọn ngày tốt lành, đưa đến Tô gia (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Diễm trở về nhà để rửa mặt, treo áo sơ mi lên ghế dựa, kéo ghế ra ngồi ở trước bàn ăn.

Mộ Yên mang thức ăn tới, nói với con trai: “Hôm nay chú Tô của con từ Nam Thành chuyển tới, ở ngay căn nhà ở đầu viện.”

Trần Diễm tách chồng chén ra, lại bày đũa, thiêu mi: “Tô gia? Trước sao không có nghe chú ấy nói tới đây.”

Vậy mùi thơm thức ăn mới vừa ngửi được ở cửa viện, thì hơn phân nửa chính là Tô gia.

“Mới quyết định nửa tháng trước, đây không phải là do con bận rộn quá, quên nói.”

“Xuy ----”

Trần Diễm rõ là không tin, một tay anh dựa lên ghế, hơi né người nhìn mẹ: “Có phải mẹ sợ con có ý kiến?”

“Con suy nghĩ nhiều.” Mộ Yên thẳng thắn nói: “Cuộc hôn nhân này là ông nội con tự mình đính ước với Tô gia, con có ý kiến gì đều không quan trọng, không để ý đến.”

Trần Diễm “ai” một tiếng, “Thật đúng là trưởng bối thế kỷ mới sáng suốt.”

“A thế!” Mộ Yên cũng lười quản trong lòng cậu nghĩ gì, đứng ở dưới cầu thang gọi lên: “Xuống ăn cơm!”

“Tới đây.” Là một giọng nói uể oải.

Trần An Quốc cũng từ thư phòng đi ra, ngồi ở vị trí chủ vị.

Mộ Yên lấy ra từ trong tủ lạnh một chén chè đậu xanh, “A Nhuyễn đứa bé này thật đúng là có lòng, buổi trưa mẹ thấy bọn họ không rảnh nấu cơm, liền mang cơm đến, Nhuyễn Nhuyễn liền giữ mẹ lại uống một chén chè đậu xanh.”

Ánh mắt của bà cũng không quan tâm đến người con trai lớn, tiếp tục nói: “Thời tiết nóng như vậy, để cho mẹ mang về cho Bác Trần còn có anh nếm thử một chút.”

Trần An Quốc múc một chén chè đậu xanh, uống một hớp, gật đầu: “Đứa nhỏ A Nhuyễn này đúng là hiểu chuyện, chờ ngày mai bọn họ rảnh rỗi, chúng ta cùng Tô gia đi ăn bữa cơm.”

“Em cũng nghĩ như vậy.” Người của Tô gia đi xe vất vả, lại phải dọn nhà, hôm nay Mộ Yên cũng không làm phiền nhiều, buổi chiều bà còn cùng Dung Lam và A Nhuyễn đi ra chợ Tập Mậu bên ngoài quân khu, làm quen một chút nơi mua thức ăn.

“Đúng rồi, Lam Lam cho em một phần thịt muối còn có một túi măng hun khói, nói là mang từ Nam Thành tới, ngày mai em cũng nấu để nếm thử một chút.”

“Có vài người, vận khí thật là tốt, có ông nội tốt, sớm đã đính ước với con gái nhà người ta.” Lời này của bà là nói với con trai lớn.

Trải qua hôm nay cùng với A Nhuyễn, bà rất hài lòng với người con dâu tương lai này, nhưng là xương cốt thân thể có chút hơi yếu đi.

Trần Diễm nghe ra bà nói bóng gió, liếc mắt nhìn tên tiểu tử không có khẩu vị gì: “Cô ấy không nói để cho em trai nếm thử một chút sao?”

Mộ Yên tức giận, liếc nhìn anh nói: “Con đừng có kiếm chuyện, Nhuyễn Nhuyễn nói trẻ con dạ dày yếu, nên ít ăn đồ có tính hàn, đặc biệt là đồ ở trong tủ lạnh.”

“A, là như vậy.” Trần Diễm cầm chén lên, ngửa đầu uống xong, cười nói: “Mẹ tính lúc nào chọn ngày tốt, đóng gói con gửi đến Tô gia?

Mẹ anh lời trong ý ngoài, không một ngoại lệ đều là Nhuyễn Nhuyễn tốt, Nhuyễn Nhuyễn tốt.

Trần An Quốc không mặn không nhạt nhìn anh một cái: “Tô gia có hai người con trai, không cần con chạy lên cắm cửa. Ngày cưới chờ ông nội con quay lại quyết định, năm nay con mới mười tám chứ? Nhuyễn Nhuyễn nhỏ hơn con một tuổi, Tô gia hẳn còn muốn để con bé ở nhà hai năm.”

Trần Diễm gật đầu một cái, cười vô tình nói: “Được, chờ ngày kết hôn lại gọi con.”

Mộ Yên trực tiếp đặt mạnh cái chén xuống: “Ăn xong rồi đúng không? Ăn xong rồi mang chén canh trả cho Tô gia đi, chào hỏi chú Tô cùng với dì.”

“Ăn xong rồi.” Trần Diễm cầm chén canh sạch sẽ, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Có cần tắm một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.