Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mộ Yên đoạt lại chén canh trong tay anh, tức giận nói: “Chờ mẹ một chút.”
Không bao lâu, bà từ trong phòng bếp đi ra, lấy chén canh đã được rửa sạch đưa cho anh: “Con đến Tô gia không được nói bậy bạ, Nhuyễn Nhuyễn là sinh mệnh của chú Tô và dì Tô, dù cho con có thích con bé hay không, cô gái nhỏ người ta cũng không làm gì sao, nếu như con dám làm gì, đừng trách mẹ không giữ mặt mũi cho con.”
Bà muốn nói, cô gái như A Nhuyễn mà gặp phải một người chồng không tim không phổi như thế này cũng là xui xẻo.
Con trai nhà mình như thế nào bà hiểu rõ, chỉ cần không phải sở thích của mình, nói chuyện có thể nghẹn chết người.
Chỉ có cuộc hôn nhân này, là khi bà nội anh còn sống, lão gia tử và lão phu nhân cũng đều đã bàn bạc õng, tự mình đến Tô gia quyết định, anh không phản đối được.
Trần Diễm cũng không biết có nghe được hay không, thờ ơ nói: “Biết.”
Nhìn bóng lưng từ từ biến mất trong bóng đêm, Mộ Yên gắp cho con trai nhỏ một đũa cải xanh, thở dài nói: “Chỉ sợ tiểu tử thối này ủy khuất Nhuyễn Nhuyễn.”
“Con gái hay giữ chuyện trong lòng.” Trần An Quốc gắp trứng gà cho bà: “Nhuyễn Nhuyễn gả tới đây có chúng ta bảo vệ, nó không ức hiếp được.”
“Cũng đúng.”
Trần Diễm ngón tay vê dọc theo miệng chén, chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong viện.
Đối với vị hôn thê này, anh cũng không có ấn tượng gì.
Khi còn bé cũng rất ít thấy cô chơi với ai, sau đó năm anh tám tuổi, Tô gia đến Nam Thành.
Tuy sau đó mẹ anh thường xuyên viết thư gửi hình cho Tô gia, nhưng là luôn cảm thấy thiếu gì đó, xa mặt cách lòng.
Ngược lại thì Tô Sách và Tô Ngự, thì anh khá quen.
Tô Sách lớn hơn anh một tuổi, lần này trở lại cũng vào một đội trong bộ đội với anh, Tô Ngự càng không cần nói, khi còn bé thích nhất là đi theo sau mông anh gọi anh anh, cũng không biết tiểu tử thối này học ở đâu, nếu là anh không phản ứng, liền ngồi dưới đất chơi xấu, gọi một tiếng “Em rể.”
Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy tức cười, lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng không biết con dâu em rể là cái thứ gì, cũng nhờ phúc lão gia tử nhà anh, một tuổi liền bắt đầu làm em rể dự bị cho người khác.
Bất tri bất giác đi tới cửa nhà Tô gia, anh đứng một hồi, nghe bên trong náo nhiệt tiếng nói cười, vẫn là sải bước đi vào.
Tô Sách thấy anh, cười híp mắt bá bả vai: “A, em rể sao.”
Trần diễm kéo khóe miệng: “Anh.” Tô Sách lớn hơn anh, gọi quen từ bé.
“A Diễm?” Dung Lam từ phòng bếp mang dưa hấu ra, gọi anh: “Mau ngồi xuống mau ngồi xuống, lớn như vậy rồi, thật đẹp trai”
Tô Ngự vốn là nằm trên ghế sa lon xem ti vi, cái mông động một cái liền đổi chỗ, tiện tay lấy miếng dưa hấu để gặm, cũng không nghe rõ lời gì.
Trần Diễm cũng lười nghe, hơn phân nửa chính là em rể tới rồi các loại.
Trong tay bị nhét một miếng dưa hấu, Trần Diễm trầm mặc chốc lát: “Cảm ơn Dì Dung.”
“Ai, người một nhà không cần khách khí.” Đều là cha mẹ vợ nhìn con rể càng lúc càng hài lòng, Dung Lam cũng như vậy, giọng thân mật: “Tìm Niếp Niếp sao? Con bé hơi mệt, đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Trần Diễm vốn muốn lắc đầu, nhưng lại chạm đến ánh mắt tha thiết của bà lại theo bản năng gật đầu: “Mẹ cháu để cho cháu nhân tiện mang chén cnah tới.”
“Để nhà cháu cũng đâu có sao, dù sao dì cũng phải thường xuyên đến nhà cháu tìm mẹ cháu nói chuyện phiếm.” Dung Lam ngồi xuống bên cjanh, hỏi anh: “Lão gia tử sức khỏe thế nào?”
“Cảm ơn dì đã quan tâm, ông nội sức khỏe cũng coi như khỏe.” Lão gia tử của Trần gia bây giờ đã nghỉ hưu, đang nghỉ ngơi ở sở điều dưỡng, thường thường tới ở một trận.