Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tối hôm qua anh cả trở về nhưng cứ im lặng, nhốt mình trong phòng không biết đang làm gì.
Mãi đến sáng nay mẹ anh ta sai anh ta đi gọi anh cả ăn sáng mới gõ cửa.
Cậu nhóc dựa vào khung cửa, nhíu chặt lông mày.
“Cạch” một tiếng, cửa được đẩy ra.
Hôm nay Thẩm Nguyên Bạch mặc áo sơ mi trắng và quần đen, nhìn thấy người ngoài cửa, anh ấy nở nụ cười: “Ăn cơm trước đi, ăn xong đi với anh đến chỗ này.”
Thẩm Thanh Tuyết không hỏi nhiều, đi theo phía sau anh ấy.
Nghe thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, Lâm Y dịu dàng nói: “Hai năm nay Nguyên Bạch không về, nên nhân dịp nghỉ ngơi ra ngoài đi một vòng, Kiều Kiều, con có muốn đi cùng các anh con không?”
Thẩm Kiều vui mừng nhướng mày, vừa định mở miệng thì nghe người đàn ông chậm rãi nói: “Mẹ, con và Thanh Tuyết phải đi thăm một vị trưởng bối đã về hưu, có vài việc muốn nhờ ông ấy chỉ bảo, Kiều Kiều đi không tiện.”
“Chuyện trong quân đội à?” Lâm Y nghe vậy thì an ủi con gái: “Còn có nửa tháng nữa là phải khai giảng, Kiều Kiều, không phải con muốn mua kem dưỡng da sao? Hôm nay mẹ rảnh rỗi nên dẫn con đi dạo cửa hàng bách hóa được không? Vừa hay mua cho con thêm ít đồ.”
Sự chú ý của Thẩm Kiều lập tức bị hấp dẫn: “Được ạ! Cảm ơn mẹ! Mẹ là tốt nhất.”
Cô đi qua ngồi xuống ôm cánh tay Lâm Y cọ qua cọ lại, không ngừng nũng nịu.
Lâm Y buồn cười nói: “Con đó, chỉ giỏi nịnh, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta ngồi xe đi.”
Ngoài quân khu không xa có tuyến xe đi thẳng tới cửa hàng bách hóa, vừa đi vừa về cũng khoảng bốn mươi phút.
Thẩm Kiều lập tức tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Thấy con trai nhỏ giữ im lặng, Thẩm Tiêu như có điều suy nghĩ.
Lần trước, lúc Thanh Tuyết tới thư phòng tìm ông ấy, ông ấy đã phát hiện có hơi khác thường, quả nhiên, khoảng thời gian này con trai nhỏ ở nhà vốn hoạt bát, hiếu động lại trở nên kiệm lời, luôn mất hồn mất vía.
Trực giác nói cho ông ấy biết, hai anh em này chắc chắn có chuyện giấu diếm ông ấy.
Nhưng ông ấy không mở miệng hỏi, bọn nhỏ đều lớn rồi, làm chuyện gì trong lòng mình nên có chủ ý.
Tính tình vợ ông ấy từ trước đến nay là người đơn giản, con trai nói cái gì cũng tin, sẽ không nghi ngờ con cái, cho nên đến bây giờ cũng không cảm thấy bất thường.
Ánh mắt Thẩm Tiêu sâu thẳm, kín đáo liếc mắt nhìn con trai cả.
Nhưng không ngờ đúng lúc đối diện với anh ấy, khóe mắt Thẩm Nguyên Bạch giương lên, khóe môi cong cong, khẽ gật đầu ra hiệu.
Thẩm Tiêu chợt cảm thấy đau đầu.
Đứa con trai cả này, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thật ra là người quyết đoán nhất.
Lúc đầu Thẩm Thanh Tuyết cho là anh trai nói lý do muốn thăm một vị trưởng bối đã về hưu là gạt ba mẹ, không ngờ lại là thật.
Thẩm Nguyên Bạch dẫn anh ta tới bệnh viện huyện, một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm nhưng nhanh nhẹn, khỏe mạnh chờ họ ở cổng bệnh viện.
“Nguyên Bạch,“ ông lão nhìn thấy anh ấy, ôn tồn nói: “Mấy ngày trước nhận được thư cậu gửi, phòng hồ sơ đã chuẩn bị xong hồ sơ liên quan tới trẻ sơ sinh và sản phụ mười bảy năm trước, cậu đi theo tôi.”
“Cảm ơn ngài, viện trưởng Bùi.” Người đàn ông cười dịu dàng, đi theo bên cạnh ông lão không chậm nửa bước.
“Đừng khách sáo, bây giờ tôi đã nghỉ hưu, không còn là viện trưởng nữa.” Ông lão phẩy tay: “Sao đột nhiên cậu muốn xem hồ sơ mười bảy năm trước vậy? Năm đó bệnh viện huyện cũ đã di dời và xây dựng lại, rất nhiều tư liệu bị thất lạc, chưa chắc có thể tìm được thứ cậu cần, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Tôi hiểu, cực khổ cho ngài Trung thu còn vì tôi chạy khắp nơi.”