Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Nguyên Bạch điềm đạm, một đôi mắt hoa đào dạt dào ý cười, khẽ gật đầu đáp lại.
Lúc đầu người đàn ông hờ hững nhưng khi tiếp xúc với cặp mắt hoa đào này thì trong đầu có gì đó chợt lóe lên, đột nhiên anh đứng thẳng người.
Khó trách, luôn cảm thấy cô có hơi quen thuộc, nhưng lại không thể nghĩ ra vì sao.
Đôi mắt này...
Tô Sách nghe phía bên ngoài có tiếng động, anh ấy thong dong, chậm rãi đi ra, nhìn thấy một đám người vây quanh dưới tường nhà mình thì hơi sửng sốt.
“Làm gì vậy?”
“Anh tôi về, muốn tìm anh cùng nhau đánh bóng.” Thẩm Thanh Tuyết nhanh chóng phản ứng: “Lần trước anh thắng tôi nên tôi không phục.”
Tô Sách cảm thấy rất lạ: “Đánh bóng mà còn có có phục hay không à? Cậu cũng dở hơi quá đó.”
Trần Diễm yên lặng đứng ở bên kia nhìn Thẩm Nguyên Bạch hồi lâu, nói ẩn ý: “Còn không phải sao, tên nhóc này đánh nhau không lại tôi, lần trước còn nói chờ anh cậu ta trở về trừng trị tôi.”
“... Vậy sao cậu lại ở đây?” Tô Sách nhíu mày hỏi.
“Bắt mèo.” Anh lại nhấc Tiểu Ngoan lên: “Không chịu nghe lời, trời tối chỉ thích nhảy lên nhà anh.”
“Mèo không phải mèo tốt, cậu cũng không phải người tốt gì.” Tô Sách cười nhạo nói: “Tối nay không rảnh, sáng sớm mai phải về nhà nên phải thu dọn xong đồ đạc.”
Thẩm Thanh Tuyết có hơi thất vọng: “Vậy thì…”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên trên đỉnh đầu phát ra tiếng động, đèn ở căn phòng trên lầu hai gần tường sáng lên.
Tô Sính nghe thấy âm thanh quen thuộc, đẩy cửa sổ ra hỏi: “Anh trai hả?”
Tô Sách vô thức ngẩng đầu, vẫy tay: “Ở đây, ở đây, sao vậy?”
Ánh mắt cô gái nhỏ đối diện với Trần Diễm, cô khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Mẹ nhờ anh lấy túi hành lý trên tủ quần áo xuống giúp em, cao quá em không lấy được.”
“Ừ! Anh tới ngay”.
Tô Sách nhìn Thẩm Thanh Tuyết: “Lần sau đi người anh em, tôi phải về hai ba ngày, đừng nhớ tôi quá.”
“Cút ngay.” Thẩm Thanh Tuyết tức giận nói: “Tôi sẽ chỉ nhớ đánh anh như thế nào.”
“Vậy mẹ cậu lại phải mang đồ hộp tới nhà tôi xin lỗi.” Tô Sách vừa nói vừa đi vào trong sân, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
“Đồ đáng ghét.” Thẩm Thanh Tuyết không nhịn được nói.
“Anh?”
Thấy người đàn ông bên cạnh không hề nói chuyện, anh ta nghiêng đầu nhìn.
Thẩm Nguyên Bạch hơi ngước mắt, ánh mắt rơi vào hình bóng gầy yếu, mảnh khảnh phía trước cửa sổ.
Mái tóc dài đen nhánh của cô gái nhỏ bé xõa xuống eo, vì ngược sáng nên khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ lắm.
Đang chuẩn bị đóng cửa sổ thì phát hiện một ánh mắt không thể bỏ qua rơi trên người mình, cô ngơ ngác nhìn lại, đối diện với một cặp mắt dịu dàng như đang cười.
Cô sững sờ một lát rồi gật đầu với bóng dáng người đàn ông cao ráo ở cạnh góc tường, khóe môi vô thức nhếch lên.
Sau đó cửa sổ bị đóng lại.
Còn có thể nghe thấy giọng Tô Sách rất lớn…
“Cái túi này hả? Hay là cái màu đen kia?”
“Này, này, này, để anh, để anh, bỏ lâu quá toàn là bụi, em đừng sờ tay vào, đứng xa ra đi, sờ vào sẽ ngứa người.”
“A Nhuyễn, sao trên tủ quần áo của em nhiều đồ linh tinh như vậy, anh để lên nhé? Không phải sao.”
“...”
Trần Diễm liếc mắt nhìn hai anh em bên cạnh: “Mình về thôi.”
Thẩm Thanh Tuyết tùy ý trả lời một tiếng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyên Bạch nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Ngày 15 tháng 8 âm lịch là Trung thu.
Sáng sớm nhà họ Tô đã về quê, hôm nay đám Trần Diễm cũng được nghỉ, mấy anh em dồi dào tinh lực nói là muốn đi leo núi.
Phía sau quân khu là khu rừng rậm rạp, trên núi nhiều quả dại, những người lớn cũng không sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, tùy tiện mang theo mấy miếng bánh Trung thu và một bình nước rồi xuất phát.
Thẩm Thanh Tuyết không có tâm trạng để đi.