Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy ngày nay anh ta hoàn toàn không có cách nào đối diện với Kiều Kiều.
Thẩm Kiều nghi ngờ nói: “Nhưng anh chưa ăn được bao nhiêu mà anh hai, đậu xào tỏi là do em tự làm, không hợp khẩu vị của anh hả?”
Thẩm Thanh Tuyết mỉm cười: “Không phải, là do anh không có khẩu vị.”
Thấy em gái còn muốn tiếp tục truy hỏi, anh ta nhìn về phía người đàn ông đang chậm rãi ăn cơm cầu cứu.
Thẩm Nguyên Bạch mặc áo sơ mi màu xanh bộ đội, áo bỏ trong quần, đôi chân thẳng tắp thon dài dưới bàn bị bao phủ bởi quần dài màu đen, trên cổ tay trắng nõn và gầy guộc của anh ấy đeo một chiếc đồng hồ bằng thép màu bạc.
Anh ấy ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt bát xuống: “Ba, mẹ. Con ra ngoài đi dạo với em một lúc.”
Lâm Y cũng cảm thấy con trai nhỏ gần đây có hơi khác, luôn thất thần, tưởng rằng ở trong quân đội có chuyện gì đó không vừa lòng: “Được rồi, con đi khuyên bảo nó đi.”
Thẩm Nguyên Bạch khẽ cười: “Mẹ yên tâm.”
Thấy hai người anh trai một trước một sau ra phòng khách, trong lòng Thẩm Kiều luôn cảm thấy hơi bất an.
Anh hai đối xử với cô ấy không thân thiết giống như trước đây, tính cách anh cả mặc dù dịu dàng nhưng hình như anh ấy đối với ai cũng như thế, không nhìn ra thái độ thật sự.
Cô ấy luôn cảm thấy hình như có gì đó thay đổi, nhưng lại tìm không được vấn đề ở đâu.
Thẩm Kiều bất giác tìm chỗ dựa, thốt lên: “Mẹ.”
“Hả? Sao vậy Kiều Kiều?” Lâm Y theo tiếng gọi đi tới, cho rằng cô ấy đang lo lắng cho anh trai: “Không sao, có thể anh hai con mới nhập ngũ nên chưa quen, nó nghe lời anh cả của con nhất, để hai anh em họ nói chuyện tâm sự.”
Bất an trong lòng Thẩm Kiều có hơi giảm đi, mẹ vẫn đối xử với cô ấy hoàn toàn như trước đây, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vì sao gần đây anh hai luôn trốn tránh cô ấy? Chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao.
Cô ấy có hơi khó hiểu, lại cảm thấy rất hoang mang.
Bên ngoài chỉ có ánh trăng, hai anh sóng vai đi được một đoạn, bỗng nhiên Thẩm Thanh Tuyết mở miệng hỏi: “Anh, nếu đúng là bế nhầm thì anh định làm như thế nào?”
Thẩm Nguyên Bạch hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, người đàn ông mặt mày ôn hòa, không giống kiểu người lộ rõ tài năng như Trần Diễm, không thể nhìn ra tính xâm lược và công kích.
“Em sẽ làm gì?” Anh cười hỏi lại.
“Em không biết.” Thẩm Thanh Tuyết xoa mặt: “Kiều Kiều... Dù sao nuôi ở nhà chúng ta mười bảy năm, nhưng nếu như bế nhầm thật, em gái Tô mới là em gái ruột của chúng ta.”
“Anh, anh biết không, lần đầu tiên em nhìn thấy em gái Tô, trong lòng đã có tiếng kêu gào, nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, bởi vì A Diễm và cô ấy có hôn ước, em càng nhìn cậu ta càng cảm thấy không vừa mắt.”
“Em chưa từng có loại cảm giác này đối với Kiều Kiều.”
Những lời này anh ta giấu ở trong lòng rất lâu, không dám nói với ba mẹ, cũng không dám nói với đám anh em.
Trong mắt Thẩm Nguyên Bạch đầy ý cười, anh ấy vỗ bả vai của em trai: “Ừm, anh hiểu rồi.”
Thẩm Thanh Tuyết hơi khó hiểu: “Cái gì?”
Nhưng Thẩm Nguyên Bạch không trả lời anh ta.
Đến dưới bức tường nhà họ Tô, ngọn cây lung lay, Thẩm Thanh Tuyết vô thức ngẩng đầu.
Trần Diễm nhảy từ trên cây xuống.
Lông mày Thẩm Thanh Tuyết sắp xoắn lại: “Anh lén lút ở đây làm gì? Trèo tường vào nhà à?”
“Bắt mèo.” Trần Diễm giơ tay lên, con mèo con bị bắt bất động giả chết, con ngươi xanh thẳm yếu ớt nhìn người trước mặt.
Thẩm Thanh Tuyết và Tiểu Ngoan hai mắt nhìn nhau.
Trần Diễm cười khẩy, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyên Bạch, nhận ra anh ấy thì gật đầu coi như chào hỏi.