Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy anh trai vẫn đối tốt với mình như trước, Thẩm Kiều nghĩ mình đã nhìn lầm rồi, hoài nghi “Ồ” một tiếng.
Thẩm Thanh Tuyết nhíu mày.
Ngũ quan của Kiều Kiều với anh trai anh ta không có chút nào giống nhau, ngược lại nói nếu cô ta với Tô Sách là hai anh em còn nghe được.
Vẻ ngoài của Tô Sách cùng Tô Ngự cũng không có gì xuất sắc, có thể là bởi vì hàng năm mài giũa ở quân doanh, nên mới nhìn như có khí chất không giống bình thường một chút.
Nhưng em gái Tô...
Anh ta nhìn sang, anh em Tô Sách với Tô Ngự đang nồi hai bên nói chuyện với cô, Trần Diễm đứng ở một bên, dựa vào khung bóng rổ, thỉnh thoảng đáp mấy câu.
Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, mái tóc đen mềm mại buông xõa ngang lưng, nụ cười dịu dàng khi nói chuyện với các anh.
Anh ta theo bản năng đến gần, muốn nhìn rõ một chút.
Bên ngoài gió to, Tô Sách kéo cô đứng dậy: “Bọn tôi đi về trước.”
Trần Diễm gật đầu, khom lưng cầm áo ở bậc thang lên, vắt len tay, trên áo vẫn còn sót lại hơi ấm của cô.
Tô Sính thu dọn đồ đạc, đôi mắt trong veo như có gợn sóng: “Cảm ơn anh.” Tiếng nói mềm mại, giống như chú mèo con.
Trần Diễm lại nhớ tới Tiểu Quai, chiếc áo sơ mi như nóng hơn.
Anh cong khóe miệng: “Không cần khách khí, em gái.”
...
Rất nhanh đã tới trung thu, Thẩm Nguyên Bạch trở về thành phố bắc trước một ngày.
Thẩm Thanh Tuyết xong nhiệm vụ vào giữa trưa, nghe tin anh trai đã về, anh ta không ngồi yên được nữa, không gõ cửa đã lao thẳng vào phòng anh mình, quay người đóng cửa lại.
“Anh.” Anh ta nhìn người đàn ông cao ráo đang đứng trước tủ quần áo, muốn nói lại thôi.
Thẩm Nguyên Bạch nhìn thấy anh ta cũng không quá ngạc nhiên, anh ấy nới lỏng quân trang, nhẹ nhàng nói: “Ảnh của chú nhỏ ở trên bàn, anh đi tắm trước đã.”
Phòng tắm ở bên ngoài, Thẩm Nguyên Bạch cầm quần áo đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Thẩm Thanh Tuyết mới hoàn hồn.
Sải bước đi đến trước bàn làm việc, anh ta kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn có một tấm ảnh đen trắng, người đàn ông trên đó mặc quân phục, ngoại hình khôi ngô, vô cùng hào hùng, khí phách.
Nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường nét giống ông ngoại anh ta, thuộc hàng anh tuấn.
Mặc dù ngoại hình của Kiều Kiều cũng coi là xinh đẹp, nhưng trong đầu anh ta, khuôn mặt của em gái không có chỗ nào giống với cậu út.
Ngón tay anh ta siết chặt ảnh chụp, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người nhưng anh ta lại cảm thấy như đang trong hầm băng.
Qua nửa ngày, bỗng nhiên anh ta nắm tay đấm xuống bàn, bức ảnh từ bàn tay rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.
“Cạch.” Cửa đẩy ra từ bên ngoài.
Thẩm Nguyên Bạch vừa tắm rửa xong, khóe mắt hoa đào ửng hồng mờ hơi nước, anh ấy xắn tay áo sơ mi lên, nghiêng người nhặt bức ảnh trên đất lên.
“Anh.” Thẩm Thanh Tuyết nhìn anh hồi lâu, nói giọng khàn khàn: “Anh biết không, đôi mắt của cô ấy và anh đúng là giống nhau như đúc.”
Cả người Thẩm Nguyên Bạch hơi khựng lại, các đốt ngón tay rõ ràng kéo ngăn kéo ra, cất kỹ bức ảnh.
“Anh muốn gặp cô ấy.” Giọng nói của người đàn ông dịu dàng và từ tốn.
***
Buổi tối, Thẩm Thanh Tuyết tùy tiện ăn hai bát cơm rồi đặt bát đũa xuống.
Lâm Y hỏi anh ta: “Ăn no rồi hả?”
Thẩm Thanh Tuyết gật đầu: “Ba, mẹ. Con ra ngoài hóng gió một lát.”
Anh ta muốn hẹn Tô Sách ra chơi bóng, nhân cơ hội để em gái Tô ra cho anh cả nhìn thấy.
Anh ta cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, không giây phút nào là không nghĩ tới, nếu như em gái Tô là đứa trẻ mà nhà họ Thẩm bế nhầm thì phải làm sao bây giờ, đôi mắt hoa đào lấp lánh kia điên cuồng xâm chiếm tâm trí anh ta.