Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Sính khẽ gật đầu, vẻ mặt dịu dàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Anh cười nhẹ một tiếng.
Sao lại ngoan như vậy cơ chứ.
Mấy chàng trai đi đến giữa sân bóng, Trần Diễm thấy Tô Ngự đi khập khiễng, hỏi Tô Sách bên cạnh: “Chân của em trai cậu sao lại thế này? Lúc nãy còn tốt mà.”
“Bị huyết mạch của em trai cậu dọa đấy.” Tô Sách nhận lấy quả bóng Triệu đồ ném tới, liếc mắt nhìn con ngỗng bên cạnh giận mà không dám nói gì: “Đúng không A Ngự.”
Tô Ngự giận dữ quay đầu.
Vệ Cát đứng một bên kêu: “Đừng tán gẫu nữa, còn có nửa giờ nữa tôi phải đi về tắm rửa rồi, chơi nhanh tan nhanh đi.”
Triệu Đồ cười ì nói: “Chúc mừng nha, nửa tháng không tắm rồi đúng không? Cuối cùng cũng bằng lòng dâng hiến, hôm khác đốt pháo cho cậu.”
“Tên chết tiệt nhà cậu!” Các chàng trai cười rộ lên, khí phách hăng hái chạy lên.
Tô Sính yên lặng nhìn, khóe môi hơi cong lên.
Mắt thấy Thẩm Thanh Tuyết nắm ném vào rổ, phía sau có người túm vạt áo của anh ta.
Sau đó liền nghe được Vệ Cát kinh ngạc nói: “Không phải chứ Thanh Tuyết, bao lâu rồi cậu không tắm vậy? Phía sau lưng đầy vết bẩn rồi.”
Trần Diễm liếc mắt một cái, có một vết bẩn hai cm ở dưới gáy, giống như hình lưỡi liềm có màu xanh nhạt.
Nếu không phải vạt áo bị người khác kéo xuống thì đúng là không nhìn thấy được.
“Cậu điên à, đây là vết bớt.”
Thẩm Thanh Tuyết dứt khoát ném quả bóng đi, quay đầu túm chặt lấy quần áo người phía sau: “Lần sau phạm quy nữa tôi băm tay cậu đấy.”
Triệu Đồ cười mỉa: “Lỡ tay lỡ tay.”
“Lải nhải cái gì đó, ai không tắm rửa vậy?” bọn Tô sách từ bên kia chạy tới, rất có hứng thú hỏi.
“Không, bình thường gọi cậu thì mãi không thấy đâu, sao cứ khi có chuyện xảy ra là lại giống như mèo thấy chuột vậy, cậu hít được mùi à.” Vệ Cát khoác tay lên vai anh ta, nghĩ nghĩ gì đó lại hỏi: “Anh, lần sau đến nhà cậu ăn cơm được không?”
“Cút.” Tô Sách cười mắng: “Chơi bóng nửa ngày còn chưa ném được quả nào, tôi không cùng đội với cậu nữa đâu.”
Bởi vì khoảng cách xa, Tô Sính chỉ có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh cười đùa của bọn họ, chán quá nên cô lấy hai chiếc que đan ra từ túi vải rồi bắt đầu đan áo len.
Hơn một tháng nữa thời tiết sẽ chuyển lạnh, cô muốn đan một chiếc áo len cho bà nội.
Lần cuối cùng gặp bà là lúc cô bảy tám tuổi, trung thu tháng sau cô sẽ may áo len cho bà.
Thẩm Kiều đứng ở chỗ tối nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu là Tô Sính?” cô ta hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Sính nghiêng mắt nhìn cô ta một cái, mi mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: “Xin chào.”
Thẩm kiều đối diện với đôi mắt ngây thơ của cô, đột nhiên không biết muốn nói cái gì.
Tô Sính tiếp tục dệt áo lông, biểu tình nghiêm túc, tóc sau tai bị gió thổi, khi cô cúi đầu, mấy sợi tóc rơi xuống xương quai xanh mảnh khảnh trắng nõn của cô.
Mặc dù cô có mặc một chiếc áo lông ở hở bên ngoài chiếc váy trắng, nhưng cũng khó che đi sự yếu đuối của cô.
Thẩm Kiều nhìn trong chốc lát, nhịn không được nhíu mày.
Khó trách Triệu Đồ Vệ Cát còn có anh Trần Diễm đều vây quanh cô, trời sinh đã có một bộ dáng yếu đuối đáng thương, ai nhìn ra không sinh tình chứ?
Các chàng trai chơi bóng một lúc, Vệ Cát thua nên phải đi mua nước có ga, một lúc sau xách một thùng về.
Tô Sách cầm chai nước đi tìm em gái, Trần Diễm tùy tay mở nắp chai, vừa đi vừa uống, theo sát sau đó.
“Anh!” Thẩm kiều thấy anh hai lại đây, đứng dậy nhào qua.
Thẩm Thanh Tuyết do dự một lát, vẫn là duỗi tay đỡ được cô ta.
“Anh?” Thẩm Kiều nhạy bén nhận thấy có vẻ anh ta khá xa cách: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Thanh Tuyết đưa chai nước của mình cho cô: “Uống đi.”