[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 30: Chương 30: Vậy tôi không biết xấu hổ là thế nào? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc Lâm Y sinh con xong đã kiệt sức lực, mơ mơ màng màng nghe bác sĩ nói đứa bé ở trong bụng mẹ thiếu oxy quá lâu cả người tím tái có thể không sống được, sau đó Lâm Y nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ mới an tâm ngủ.

Khoa phụ sản tổng cộng chỉ có mấy bác sĩ, Hứa Tri Ý là chủ nhiệm của bọn họ, bận rộn không có thời gian quản lý nhiều như vậy. Diệp Mạn nhân cơ hội đưa đứa nhỏ đã hoán đổi đặt trở lại bên cạnh Lâm Y đang mê man, chờ Lâm Y tỉnh lại nói với Lâm Y thân thể đứa nhỏ có chút yếu, nhưng không có gì đáng lo, sau này thường xuyên bồi bổ là được rồi.

Lâm Y đắm chìm trong niềm vui khi cả con trai và con gái đều khỏe mạnh, không chú ý nhiều tới bác sĩ, đều mặc áo blue trắng đeo khẩu trang, không nhìn kỹ cũng không nhận ra.

Thẩm Kiều vốn cũng sinh non, thân thể có chút yếu ớt, Lâm Y nằm viện một thời gian vẫn không hề nghi ngờ.

Trẻ sơ sinh cũng gần giống nhau, sau khi tắm rửa sạch sẽ các y tá cũng không nhận ra, chuyện này cứ giấu diếm như vậy.

“... Không biết đứa trẻ bị thay thế lúc này đang ở đâu.” Diệp Tích trong lòng rất áy náy.

Cô ta nhớ như in giây phút đầu tiên vội vàng nhìn đứa bé kia, một cục nho nhỏ, cả người tái xanh, nằm im như không còn hô hấp.

“Đôi vợ chồng kia không phải người địa phương thành Bắc, chắc là đi nơi khác rồi.” Diệp Mạn nhíu mày: “Sự việc đã làm rồi, bây giờ hối hận có ích lợi gì? Sau này em không cần nhắc tới chuyện này nữa, người phụ nữ họ Lâm kia hai vợ chồng đều là quân nhân, nếu bại lộ không chỉ sẽ mất việc, còn có thể bị đưa đến đồn cảnh sát, em không nghĩ cho chị cũng nên tính toán cho hai cháu trai của chị.”

Diệp Tích sinh con gái không bao lâu, nhà họ Diệp chọn một cuộc hôn nhân cho cô ta, nhà trai là con trai của Giám đốc Nhà Máy Bông số hai, cũng là công nhân nhà máy Quốc Doanh, gia đình giàu có, chỉ là tính tình không tốt lắm.

Mười lăm năm trước, chồng cô ta bị điều đi thành phố khác làm việc nên cô ta cũng chuyển đi cùng chồng, một tháng trước mới được trở lại.

Quan hệ hai vợ chồng luôn nguội lạnh, mấy năm nay bởi vì thường xuyên cãi vã mà đã đi đến bờ vực rạn nứt, nếu sự việc bại lộ cô ta bị công an bắt đi, Thư Kinh Nghiệp nhất định sẽ lập tức ly hôn và tái giá, hai đứa con trai của cô ta cũng sẽ rơi vào tay người phụ nữ khác.

Cô ta không dám nghĩ, run rẩy đáp: “Chị yên tâm, em sẽ không nhắc tới việc này một lần nào nữa!”

-

Trần Diễm kết thúc nhiệm vụ về nhà, Mộ Yên xách lồng cua lớn đưa cho anh: “Đem tới cho nhà dì Dung.”

Bởi vì ba chồng bà còn chưa trở về, nên việc hai nhà bàn bàn chuyện cưới xin bị kéo dài, Mộ Yên luôn tìm đủ loại lý do để anh đến nhà họ Tô quét mặt, tìm cảm giác tồn tại.

Người thanh niên có chút bất lực nhìn cái lồng trong tay, anh nói: “Ít nhất ngài cũng để cho con uống một ngụm nước nghỉ một chút chứ.”

“Nhà họ Tô không có nước uống? Nước nhà dì Dung con ngọt lắm, đi mau đi. A Nhuyễn chắc là đang nấu cơm, con ở lại đó ăn luôn đi.”

Trần Diễm: “... Con không biết xấu hổ hay sao.”

Mộ Yên cười lạnh: “Cút nhanh lên, khi nào thì con có mặt mũi.”

Bị mẹ ruột chèn ép một trận, Trần Diễm cả người khó chịu, lúc anh xách lồng cua đến cửa nhà họ Tô, thì thấy có người lén lút đi qua đi lại ở đó.

“Sao đây?” Anh trực tiếp đi lên khóa cổ họng, ôm cổ Thẩm Thanh Tuyết đi vào trong sân: “Muốn ăn chực thì trực tiếp đi vào, không phải cậu với Tô Sách lăn lộn thành bạn tốt rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.