Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Thanh Tuyết kéo tay Trần Diễm ra, trừng mắt nhìn anh một cái, không nói một tiếng chạy ra ngoài.
Tô Sách từ bên ngoài đi vào bị cậu ta đụng nghiêng bả vai, nhìn bóng lưng chạy đi xa, xoa vai giận dữ mắng: “Thẩm Thanh Tuyết con mẹ nó có phải đầu óc cậu có bệnh hay không?”
“Cậu ta bị sao vậy?” Trần Diễm thắc mắc.
“Ai biết, trong khoảng thời gian này giống như bị quỷ ám, nhìn thấy tôi liền trốn.” Tô Sách cau mày: “Não cậu ta không bị hỏng chứ? Để lúc huấn luyện tôi sẽ thả cậu ta xuống chiến đấu.”
“Không, tôi đã không cố gắng quá nhiều ... phải không?” Anh không chắc lắm.
“Không được, rơi thì làm sao đây, không phải đậu phụ mà.” Trần Diễm đưa lồng cua lông cho anh ta: “Cậu cầm vào bếp đi.”
Tô Sách liếc anh một cái: “Không biết đường?”
Trần Diễm sờ sờ mũi: “Cứ giả bộ không biết đường đi.”
“Công đức.” Tô Sách hừ một tiếng, bưng lồng cua lông đi về phía phòng bếp.
Trần Diễm đi theo vào phòng khách, nhìn quanh tìm một chỗ ngồi xuống.
Tô Ngưng còn đang lơ mơ, Tô Định Bang và Dung Lam còn chưa về, chỉ còn một mình anh ở trong phòng khách.
Tô Sách đặt cua lông lên bếp: “A Nhuyễn, em thấy thế nào?”
Tô Sính đang cắt gừng nhìn thấy một lồng cua, khó hiểu hỏi: “Từ đâu tới? Có thể hấp sao?”
“Thằng nhóc Trần Diễm gửi tới, nó đang ngồi trên sô pha.” Tô Sách rửa tay: “Anh cũng không hiểu, em có thể đoán ra.”
“Ồ.” Tô Sính suy nghĩ một chút, còn có một thứ cô chưa đưa cho anh.
“Anh ấy định ở lại đây ăn tối à?”
“Chắc vậy.” Tô Sách nghiêng đầu nhìn ra: “Xem tư thế của cậu ta, chắc cũng không định rời đi, muốn anh châm lửa giúp không?”
“Không cần.” Tô Sính lắc đầu, buông cán dao ra, đầu ngón tay trắng bệch: “Anh, đi làm việc của anh đi.
“Được, vậy anh đi nói chuyện với cậu ta.” Tô Sách bưng ấm trà rót một ly nước uống, nhân tiện bưng một ly cho Trần Diễm.
Anh không quen thuộc với thành phố Bắc lắm, đúng lúc muốn hỏi nơi này có gì thú vị, có thời gian sẽ dẫn em mình đi dạo.
Trần Diễm uể oải ngồi trên sô pha, hai chân dài dang rộng.
Tô Sách đi tới, dùng đầu gối đụng vào anh một cái, đưa chén trà tráng men tới: “Cậu có thể nghiêm túc hơn một chút không, cậu thật sự không muốn lấy em gái tôi, cũng nên để cho người khác ấn tượng tốt chứ.”
“Tôi là như vậy,” anh nói, nhưng anh lại duỗi thẳng chân, vẫn ngồi thẳng dậy: “Trung thu cậu định leo núi sao?”
“Trung thu bọn tôi về quê.” Tô Sách ngồi xuống bên cạnh anh, gác tay lên sô pha, chiếc quạt trên đầu quay “xoẹt xoẹt” nên cũng không quá nóng.
“Ồ, lần sau nói đi.” Trần Diễm uống một ngụm nước, thầm nghĩ thật ngọt.
Tô Ngừ chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nhìn thấy trên bàn trà có một nửa cốc nước liền cầm lên uống.
Trần Diễm hơi nhích sang bên, nhân tiện nhắc nhở: “Là của tôi.”
Tô Ngừ nhìn anh một cái, có chút khó hiểu, ngẩng đầu tiếp tục uống.
Trần Diễm lấy ngón tay xoa xoa cằm: “Tôi uống rồi.”
“Tôi không ghét anh,” Tô Ngưng uống nước, lấy lại tinh thần, lại đứng dậy mở TV: “Vừa rồi tôi nhìn thấy A Thời đi về phía này.”
Trần Diễm “hừ” một tiếng, cũng không để ý lắm.
Thỉnh thoảng anh nhìn lên màn hình TV, thỉnh thoảng nói chuyện với Tô Sách Tô Ngừ, ánh mắt tùy ý quét qua cửa phòng bếp, một bóng người mảnh khảnh màu trắng lọt vào tầm mắt.
Anh nhìn một lúc, rồi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Không lâu sau, anh không thể không nhìn vào bên trong một lần nữa.
Trần Thế mang theo con chó lớn màu vàng và con mèo nhỏ đến ăn cơm, Tô Ngừ giễu cợt: “Anh bạn nhỏ, cậu chỉ giỏi lôi kéo người nhà thôi.”
Con mèo nhỏ hít hà một cái rồi chạy biến mất hút, con chó lớn màu vàng vẫy đuôi đi đến bên chân Trần Diễm nằm xuống.