Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đại Quai và Tiểu Quai là huyết mạch của em, vì vậy em phải mang chúng đến đây.” Trần Thế Năm nay mười một tuổi, đang học lớp năm trường tiểu học Tử Đệ Binh của quân đội, sang năm sẽ là học sinh lớp sáu.
Người nhà họ Trần người cao chân dài, đứa nhỏ này ngồi trên sô pha có chút chen chúc.
Tô Sách khó khăn đứng lên: “Hai cái ghế sô pha nhỏ đều không có đinh, vì sao đều chất thành đống ở đây vậy?”
Trần Diễm nhướng mày liếc nhìn cậu bé bên cạnh, lại nhìn cậu bé lớn bên cạnh, tiêu điểm rất khác: “Cuộc sống của cậu thật phi thường.”
“Khụ…” Tô Sách liếc góc váy lướt qua cửa bếp, bất mãn nói: “Nói năng cẩn thận một chút được không?
Trần Diễm nhếch miệng không nói gì, Trần Thế hỏi anh ta: “Anh Tô Sách, tối nay em ăn cơm ở đây được không?”
“Mày cũng tới rồi, anh có thể đuổi mày đi sao?” Tô Sách có chút buồn cười, tên nhóc này cũng là lần đầu tiên ăn cơm ở nhà, cũng chưa từng đi đường này. Anh ta từ bàn trà phía dưới lấy ra một cái hộp sắt: “Đói bụng không? Ăn chút bánh quy trước lót bụng.”
Trần Thế nhìn hộp bánh quy, lắc đầu: “Hiện tại ăn no lát nữa ăn không vô.”
“Ồ.” Tô sách nghe vậy, lại cầm hộp bánh quy đi, vỗ vỗ bả vai cậu: “Anh bạn nhỏ, có đạo lý nha.”
Tô Ngự vốn đang muốn ăn hai miếng, nghe anh ta nói xong tức khắc thu tay lại.
Buổi tối năm món một canh.
Cá chua ngọt, cải ngọt xào, cua, khoai tây chiên, đậu cô ve.
Canh là canh đậu xanh, đã được ướp lạnh.
cô còn hâm nóng một chén rượu gạo, để ăn kèm với cua.
Dung Lam thấy Trần Thế tới nên rất vui vẻ, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, còn không quên dặn dò con gái: “Bé, cua lạnh lắm đấy, con ăn ít một ít.”
Tô Sính ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, anh vô thức nhớ tới đêm đó ở cửa sổ, cô cúi đầu bôi thuốc giúp anh, ánh mắt Trần Diễm tối sầm lại.
Nhận thấy được ánh mắt anh dừng trên người con gái mình, Dung Lam cũng không định giấu anh: “A Diễm, chắc cháu cũng nghe mẹ nói từ nhỏ thân thể con bé không tốt đúng không?”
Trần Diễm gật đầu.
Chuyện này từ đầu đến cuối nhà họ Tô đều không có giấu giếm nửa phần, từ trước tới nay bà luôn cảm kích người nhà họ Trần, cũng không bởi vì sức khỏe cô không tốt mà có ý định hủy bỏ hôn sự này.
“Cơ thể con bé rất yếu ớt, cần được yêu thương, ngày thường phải không ngừng uống thuốc bổ, không thể ăn đồ lạnh quá nhiều, cũng để được để gió lạnh thổi vào người, người khác cảm lạnh nhiều nhất chỉ mười ngày nửa tháng, nhưng còn bé có thể kéo dài đến hai ba tháng.”
“Tối ngủ con bé cũng phải có hương trầm, nếu không sẽ mất ngủ, tim đập nhanh, con bé còn hay đau nửa đầu, tim cũng đập nhanh, đôi khi còn bị nôn nữa.”
Dung lam càng nói trong lòng càng nghẹn: “Dì nói với cháu cũng vì trong lòng dì đã có tính toán, nếu như cháu thật sự muốn cưới con bé, thì cháu phải cân nhắc kỹ lưỡng tất cả những điều này, chú dì cũng sẽ nói với ba mẹ cháu với ông nội cháu để bọn họ không làm khó cháu.”
Nếu con gái gả đi phải chịu thiệt thòi, bà tình nguyện giữ cô ở lại.
Tô Định Bang thấy bà nói chuyện có chút nghẹn ngào, giơ tay vuốt vuốt lưng bà, không tiếng động an ủi.
Hai anh em Tô Sách, Tô Ngự cũng không dễ chịu, đau lòng cho em gái.
Trần Diễm cụp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Ăn cơm đi.” Thấy mấy đứa trẻ đều nhìn chính mình, Dung Lam điều chỉnh cảm xúc, tươi cười nói: “Nếm thử con cua đầu tiên của năm nay đi, A Diễm A Thế, về nhà cảm ơn mẹ cháu thay dì nha.”
Trần Diễm rơi vào trầm tư, nhìn sắc mặt tái nhợt đối diện, biểu tình yên tĩnh của cô gái.
Thảo nào lại gầy như vậy.