Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Nam ngồi bên cạnh Tống Thành: “Chúng ta cứ cố gắng làm như vậy trước đi, đợi đợt bình chọn này xong xuôi, để con gái biết anh đã có cố gắng, còn một một tháng sau phải nói với con bé thế nào thì mình nói sau.”
Tống Thành suy nghĩ, thấy cũng đúng, anh nghe theo vợ, cứ làm như vậy trước đã.
Lúc này Lý Nam còn nói: “Tối nay anh nhớ đọc báo đó, cũng đừng quên viết bút ký, đúng rồi, sáng mai anh nhớ phải làm bài luận văn vở một chút.”
Tống Thành sửng sốt: “. . . Không phải nói chỉ giả vờ thôi sao? Vì sao còn phải làm này làm kia chứ?”
Lý Nam liếc mắt nhìn Tống Thành một cái: “Giả vờ cũng phải ra dáng giả vờ, chính bản thân còn không lừa được, thì sao có thể lừa được ai? Con gái nhà mình lạnh lắm, nếu anh không thật sự dụng tâm, sao con bé có thể từ bỏ ý đồ chứ?”
Cô vỗ vai Tống Thành: “Em biết anh vất vả, nhưng chỉ một tháng thôi, sống sót qua 1 tháng này thì sau đó có đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ thì cũng đã xong việc rồi.”
Nói xong, cô lấy lịch trình đến cho Tống Thành: “Qua một ngày là sướng một ngày, cố lên!”
Tống Thành do dự trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn chấp nhận số phận, anh vẫn luôn lặp lại câu nói: “Cứ như vậy đi, anh sẽ cố gắng phấn đấu một tháng!”
Sau một tháng, anh lại có thể tiếp tục làm một con cá mặn!
Hầu hết mọi người đều coi thường việc bỏ phiếu trong mấy cuộc bầu cử kiểu này, nhưng Trần Kiến Thiết lại không phải người bình thường, anh ta là một “Kiện tướng lướt ván”, đã rèn luyện được bản lĩnh tự thân kéo phiếu bầu, lần này vì để Tống Thành được bầu lên mà miệng lưỡi anh ta nói đến sắp gãy cả rồi.
Tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa, anh ta tìm đến chỗ Tống Thành, kể về tình hình hai ngày qua: “Anh Thành, bên Tiểu Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Anh ta lau mồ hôi trên trán: “Tên Tiểu Chu này, từ lúc đầu em tìm đến cậu ta, cậu ta nói chắc chắn sẽ bầu chọn cho anh, nhưng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà sáng nay lại đổi ý, cậu ta nói là cũng muốn tham gia!”
“Con mẹ nó.” Trần Kiến Thiết không nhịn được mà văng ra câu chửi thề.
Anh ta vốn đã chuẩn bị ổn thỏa, kết quả tên Tiểu Chu lại cho anh ta một màn như vậy! Xem ra sau này phải chuẩn bị thêm cả phương án dự phòng, nếu không người không có bệnh tim như anh ta sớm muộn gì cũng bị giày vò đến mức lên cơn đau tim mất.
Nhưng buổi bầu chọn sẽ được tổ chức vào ngày mai, anh ta phải làm sao bây giờ.
Trần Kiến Thiết lo lắng nhìn Tống Thành.
Tống Thành hỏi Trần Kiến Thiết trước: “Hôm qua có tin tức gì không?”
Tính cách Tiểu Chu vốn bảo thủ, cậu ta không phải loại người sẽ tham gia vào cuộc bầu chọn, ngoại trừ đã có chuyện gì xảy ra làm Tiểu Chu phải thay đổi quyết định.
Trần Kiến Thiết nghe Tống Thành nói vậy cũng cảm thấy việc Tiểu Chu tham gia vào cuộc bầu chọn thật sự rất kỳ lạ, bình thường ở trong xưởng, Tiểu Chu giống như người vô hình, tại sao cậu ta lại lớn mật muốn tham gia bầu chọn như vậy, anh ta cẩn thận nhớ lại: “Em nhớ ra một chuyện rồi!”
Anh ta kéo Tống Thanh, nói: “Lúc em đi vệ sinh có nghe được chuyện này, là người lãnh đạo mới rất coi trọng đợt bình chọn lần này.” Không riêng gì gì phân xưởng của Tống Thành phải bầu chọn mà bộ phận an ninh, phòng hậu cần cũng phải tiến hành bầu chọn: “Người gương mẫu được chọn còn có thể được lên tạp chí trong mỏ.”
Trần Kiến Thiết lập tức hiểu ra: “Thì ra Tiểu Chu muốn thu hút sự chú ý của nhà lãnh đạo mới.”