Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Chu làm việc trong xưởng đã nhiều năm, cậu ta cần cù, thật thà, nhưng đám chủ phân xưởng không ăn loại “con bò già” này, còn cho rằng sẽ không biết đối nhân xử thế, còn không đạt được thành tích sáng chói, vì vậy vẫn luôn không coi trong Tiểu Chu.
“Nếu Tiểu Chu tham gia tuyển chọn, chắc chắn anh em họ của ông ta sẽ chọn ông ta.” Lần này bị mất đi ba phiếu bầu, Trần Kiến Thiết cảm thấy đau lòng.
Tống Thành an ủi Trần Kiến Thiết: “Vẫn chưa phải là đoạn kết mà, có một câu nói rất hay, đó là tình thế càng nghiêm trọng lại càng phải bình tĩnh, vẫn còn nửa ngày, chớ vội hoảng hốt.”
Cũng đúng nha, Trần Kiến Thiết thầm nghĩ, có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng bình tĩnh suy nghĩ đối sách còn hơn.
Anh ta lại hỏi Tống Thành: “Anh Thành, câu ‘Tình thế càng nghiêm trọng lại càng phải bình tĩnh’ là của ai nói vậy? Để em trở về học hỏi thêm.” Quả nhiên anh Thành đã thay đổi, động một chút là trích dẫn vài lời cao cấp, anh ta phải học hỏi thêm từ anh Thanh.
Tống Thành liếc mắt nhìn Trần Kiến Thiết: “Là con gái tôi nói.”
Trần Kiến Thiết: “…”
Có phần bất ngờ vì không kịp đề phòng, anh ta còn tưởng là của nhân vật nào đó nói.
Anh ta giơ ngón cái lên: “Anh Thành, con gái anh là một nhân tài.”
Tống Thành nhíu mày, hừ một tiếng: “Đúng là một nhân tài.” Một nhân tài bóc lột ba ruột nó!
Anh tự hỏi: Trên đời này lại có đứa con gái nào tàn nhẫn như vậy sao!
Bỏ đi, không nghĩ tới nữa, Tống Thành nói với Trần Kiến Thiết: “Thế này đi, tôi đi nói chuyện với Tiểu Chu, còn cậu viết bản thảo cho tôi.” Cuộc bầu chọn có một phân đoạn như vậy, tất cả những người báo danh đều phải làm trước.
Trần Kiến Thiết vừa nghe vậy liền nhăn mặt: “Anh Thành, anh là đang làm khó em đấy à? Cũng không phải anh không biết trình độ của em, thật là nhỏ nhen, em chỉ có thể làm công việc kéo vé này thôi.” Theo anh ta thấy, chuyện viết bản thảo là chuyện mà chỉ những người làm trong văn phòng mới có thể làm được.
Những lời anh ta nói là thật lòng, anh ta muốn viết bản thảo tốt thì đã không làm việc trong xưởng nhiều năm nay. Thà làm việc trong văn phòng không phải ngon hơn sao?
Tống Thành nhìn Trần Kiến Thiết với vẻ mặt bất lực: “Có người nào mới sinh ra đã biết viết bản thảo đâu, không phải họ đều từ từ luyện tập sao? Không phải cậu còn muốn tham gia đợt bầu chọn lần sau à, nếu không biết viết bản thảo thì đến lúc đó cậu làm gì được đây? Kêu gào đề mọi người bỏ phiếu cho cậu à? Cậu không thấy mất mặt, tôi mất mặt thay cậu! Cho nên hãy nhân cơ hội này mà luyện tập. Thật lòng mà nói, nếu cậu không phải là anh em tốt với tôi, tôi cũng không cho cậu cơ hội này đâu! Vì vậy hãy trân trọng nó, cơ hội không thể bỏ lỡ, thời cơ một khi đã qua rồi thì sẽ không đến lại lần nữa!”
Trần Kiến Thiết nghe xong, anh ta dùng sức gật đầu.
Anh ta muốn tham gia đợt bầu chọn lần sau, không biết viết bản thảo là không được!
“Được rồi, anh Thành, em sẽ viết!” Trần Kiến Thiết cam đoan với Tống Thành: “Không viết được thì em sẽ tới tìm anh.”
Tống Thành: “…”
Không cần thiết phải nhắc đến anh.
Anh sợ.
Trần Kiến Thiết lại nói: “Anh Thành, anh đối xử với em quá tốt, sau này anh chính là anh trai ruột của em, anh bảo em đi về phía tây, em tuyệt không đi về phía đông.”
Tống Thành vỗ bả vai Trần Kiến Thiết, làm công tác tư tưởng, nói: “Lãnh đạo mới vừa tới, không ít người lòng dạ lanh lẹ, chúng ta cũng không nên làm vật cản người khác… Đây chính là bàn đạp cho những điều tốt đẹp, sẽ trở thành thợ săn, hoặc là thành con mồi.”