[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát

Chương 26: Chương 26




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người nọ xấu hổ cười cười, anh ta tất nhiên không tin Tống Thành có thể thay đổi, biết sai mà sửa.

Tống Thành thấy sắp tới lượt Tống Dũng lên sân khấu, bèn đi qua cổ vũ cho anh trai mình: “Anh cả, anh thư giãn một chút, nhìn mặt anh xám xịt như màu gan heo rồi kìa, căng thẳng dữ vậy hả?” Từ nhỏ Tống Thành đã là một thí sinh không biết lo lắng hay hồi hộp là gì, anh chỉ cho Tống Dũng một biện pháp: “Như vậy đi, một lát nữa anh cứ coi mọi người xung quanh giống như là trái cà, khoai tây với khoai lang là được.”

Tống Dũng nhìn về phía Khương Dật đang ngồi, nhìn nhìn, thấy không giống cà, không giống khoai tây càng không giống khoai lang!

Nhưng nhờ Tống Thành nói như vậy, anh cũng không còn khẩn trương như lúc nãy.

“Được, anh nhớ rồi, cậu cũng đi chuẩn bị nhanh đi, phân xưởng của anh vừa xong là tới lượt phân xưởng của cậu rồi.

Tống Thành gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”

Anh khẽ hất cằm, nhìn về phía vợ con mình đang đứng, nói với Tiểu Cao đang ở bên cạnh: “Vợ và con gái tôi tới đây cổ vũ cho tôi đấy.”

Tiểu Cao, người vẫn chưa kết hôn: “...”

Quan hệ của Tiểu Cao và Tống Thành hết sức bình thường, đối với việc lần này Tống Thành tham gia bình chọn cậu ta cảm thấy rất khinh bỉ, một người tan ca lập tức chạy đi chơi bóng bàn mà cũng bày đặt tranh cử người “Sản xuất gương mẫu”? Đúng là trò cười lớn của thế giới!

Công nhân trong phân xưởng đâu có bị mù, sao có thể bỏ phiếu cho Tống Thành? Mà Tống Thành cũng kỳ cục, trong lòng không biết xấu hổ hay sao? Đừng để tới lúc đó mà chỉ có một phiếu bầu duy nhất, thật là một hình ảnh mất mặt xấu hổ biết bao nhiêu.

Cậu ta hừ một tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một tí.

Lần bầu chọn này là một cơ hội rất khó có được, cậu ta phải nắm chắc cơ hôi này, không thể để xảy ra sai lầm dù chỉ một chút.

Vì thế cậu ta nhẩm lại bản thảo ở trong lòng một lần nữa, hi vọng làm như vậy một lát có thể phát huy một cách hoàn mỹ.

Trên sân khấu, mấy thí sinh của phân xưởng Tống Dũng đã đứng thành hàng theo thứ tự.

Tống Đường lập tức chọt chọt Lý Nam: “Mẹ mẹ, là bác cả! Bác cả sắp phát biểu!”

Tống Dũng lại bắt đầu khẩn trương, lần này hai chân anh run rẩy, anh lau mồ hôi phía sau ót, cố gắng tưởng tượng mọi người bên dưới đều là trái cà, khoai tây và khoai lang.

Tưởng tượng như vậy thật sự là có một chút tác dụng.

“Tiếp theo, mời đồng chí Tống Dũng trình bày bài phát biểu của mình, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!”

Tống Dũng hít một hơi thật sâu rồi bước tới phía trước sân khấu, cẩn thận nhận lấy microphone Tôn Thuận Hoa đưa tới.

Anh sợ quên mất lời văn đã viết sẵn cho nên trực tiếp cầm bản thảo lên đọc.

“Các vị lãnh đạo, các vị đồng chí, buổi tối tốt lành! Tôi là Tống Dũng ở phân xưởng thứ năm...” Anh nhìn vào giấy đọc từng câu từng câu làm cho người ta cảm thấy rất mất tự nhiên.

Ở bên dưới Tống Nghiệp lắc đầu, anh cả của cậu cần phải luyện tập nhiều hơn, cách phát biểu như vầy là không được rồi.

Tống Đường cẩn thận lắng nghe, vừa nghe vừa cầm bút vẽ vẽ lên trên vở.

Lý Nam ngồi bên cạnh, thấy vậy vẻ mặt hết sức kinh ngạc, cô tò mò nghiêng đầu qua nhìn thử: “XXX, XXXXX”, bản ghi chép một vài lời nói của người dự thi, xem xong trong lòng cô trực tiếp khen ngợi, quá giỏi.

Cuối cùng cô xúc động nói: “Con gái, kiếp sau con làm mẹ của mẹ đi.”

Dựa vào mức độ chăm chỉ của con gái cô, kiếp sau cô có thể ăn không ngồi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.