[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát

Chương 37: Chương 37




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hứa Mạnh trợn mắt nhìn Lưu Bình Viễn: “Anh nói ai không bằng Lưu Bị.”

Nhưng cô ấy cũng cảm thấy lời khuyên của Lưu Bình Viễn rất đúng, núi không dời thì ta đi tới.

Cô ấy quay lại văn phòng liệt kê một bản danh sách, viết một vài nhân viên nữ mà cô cảm thấy xuất sắc. Nghĩ một lúc, cô ấy lại gạch bỏ vài tên, vì mấy người này đang thăng tiến ở bộ phận của mình, biểu hiện xuất sắc, lại ở vào giai đoạn lên cao, muốn thuyết phục bọn họ rất khó, cho nên cô ấy cần bắt đầu từ nhân viên nữ xuất sắc không hài lòng với công việc của họ.

Cô ấy xem xét danh sách nhiều lần mới xác định người cô ấy sẽ chọn trong suy nghĩ.

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, cô ấy đi tới đã ăn phải quả đắng.

Người đầu tiên là một nhân viên lâu năm, kinh nghiệm tổ chức của chị ta rất phong phú, là người quyết đoán, Hứa Mạnh lay động bằng tình cảm nói: “Mục tiêu ban đầu của ban nữ công là giữ gìn và bảo vệ quyền lợi của nhân viên nữ, phổ biến rộng rãi về tự tôn, tự lập, tự tin, tự cường cho nhân viên nữ. Chị Hoa, chị là đại biểu và tấm gương điển hình của nhân viên nữ, ban nữ công rất cần chị.”

Người phụ nữ được gọi là “chị Hoa” dùng miệng thổi nước trà đã pha.

“Tiểu Hứa à, tuổi của cô vẫn còn rất trẻ, không hiểu được tình thế bây giờ.” Chị Hoa nhìn Hứa Mạnh một cách trịch thượng: “Ở trên có cái gì thì chúng ta mới có thể có cái đó, phía trên không có cái gì thì chúng ta cũng không nên có cái đó, ban nữ công bảo vệ quyền lợi của nhân viên nữ là đúng, nhưng cô xem các đơn vị khác đi, bọn họ có cái ban này không? Cô chăm chỉ làm công việc của mình là được rồi, đừng nhảy tới nhảy lui mà rước họa vào thân.”

Hứa Mạnh nở nụ cườ trên mặt, thái độ bình tĩnh nói: “Từ không tới có đúng là một thử thách, nhưng không thể vì sợ mà không làm, ban nữ công là làm chuyện có lợi cho người khác, bây giờ không có không có nghĩa là tương lai không có, tôi biết sự lo lắng của chị Hoa, nhưng chuyện này cục trưởng đã đồng ý–”

Lời này còn chưa nói xong đã bị chị Hoa ngắt lời.

“Ai da, cục trưởng sao?” Ánh mắt chị Hoa đầy ẩn ý sâu xa nhìn Hứa Mạnh: “Tôi biết trước đây cô lái xe cho cục trưởng, có quan hệ rất tốt với cục trưởng.”

Nụ cười của Hứa Mạnh nhạt dần.

“Cô không vui sao? Tiểu Hứa à, làm người vẫn phải giữ tốt khuôn phép, đừng tưởng rằng có chút nhan sắc và quan hệ tốt với lãnh đạo là có thể coi trời bằng vung.” Chị Hoa khinh khỉnh cười một tiếng: “Tôi làm nhân viên đã lâu năm, khuyên cô một câu, ăn cơm dựa vào khả năng của bản thân mình là đáng tin nhất.”

Hứa Mạnh mỉm cười.

Cô ấy cũng không muốn nói thêm để thuyết phục chị Hoa nữa, không cần thiết, cho dù có thuyết phục thì một người luôn có thành kiến cũng sẽ không thật sự tôn trọng và thừa nhận cô ấy.

Cô ấy dựa vào cái gì để ăn cơm thì trong lòng cô ấy rõ nhất.

Cô ấy không phủ nhận tác dụng của nhan sắc, quả thật có thể đạt được một vài ưu đãi, nhưng cô ấy đi đến được ngày hôm nay là dựa vào năng lực của chính cô ấy.

Miệng mọc trên người của người khác, nhưng đường ở dưới chân mình.

Hình như chị Hoa còn nói chưa đủ: “Tôi thấy chuyện này cô không cần vội, có thời gian thì tìm một đối tượng, cô cũng lớn tuổi rồi.” Chị ta khoa tay múa chân nói: “Bằng tuổi cô người ta đều đã sinh con, tôi biết cô có suy nghĩ của riêng mình, nhưng thời kỳ nở hoa của phụ nữ rất ngắn, chờ cô hoa tàn ít bướm thì còn ai lấy cô chứ?”

Hứa Mạnh cười càng sáng lạn hơn.

Bâu giờ chị Hoa có năn nỉ vào ban nữ công thì cô ấy cũng không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.