Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy không phải người ở huyện, nhà ở nông thôn, khi những cô gái nhỏ khác tranh nhau một sợi dây buộc tóc hay hai mảnh vải thì cô đã để ý tới máy kéo trong thôn. Thời đó, con gái học lái máy kéo rất ít, trong thôn rất nhiều người nói này nói kia, cô cũng không bị ảnh hưởng, cần làm gì thì làm gì đó. Sau khi học xong, cô xung phong làm lái xe cho lãnh đạo thị trấn.
Nếu như nói ý chí của đàn ông được mở rộng bởi sự đau khổ, thì sự nỗ lực của cô ấy được mở rộng bởi sự khinh thường.
Đàn ông khinh thường, phụ nữ khinh thường, người già khinh thường, trẻ em cũng khinh thường...
Đi ra từ chỗ chị Hoa, Hứa Mạnh nhìn xa xăm.
Đi được nửa đường, cô phát hiện phía trước có bốn năm người tập trung một chỗ nói chuyện.
“Anh nói Tống Thành là cái may mắn cứt chó gì chứ.” Người kia nói: “Lãnh đạo mới tìm người hỏi tình hình của Tống Thành.”
“Ai ui, tình hình của Tống Thành hả? Thích đánh bóng bàn sao?” Có người khẽ cười nói.
“Nhưng bây giờ người ta là “sản xuất mẫu mực!”
“Sản xuất mẫu mực” hả? Tôi nói với mấy người, tôi mà muốn đăng ký cũng có thể được bình chọn.” Có khi bây giờ được lãnh đạo nhớ rõ chính là anh ta.
Cục Khai khoáng có bao nhiêu người, có thể có mấy người được lãnh đạo nhớ rõ.
Lấy Tô Kiên làm ví dụ, nếu như không phải cục trưởng, ai biết người như vậy? Nhưng bây giờ ai thấy Tô Kiên mà không khách sáo chứ.
“Đừng nói là anh, tôi mà đăng ký thì tôi cũng được.” Có người cũng nói.
Hứa Mạnh cảm thấy những người này rất buồn cười, khẽ nói: “Đã không đăng ký thì cũng đừng hỏi vì sao không giành được.”
Cùng lúc đó, có một giọng nói truyền đến: “Đã chọn từ bỏ thì cũng đừng hỏi vì sao không giành được.”
Tống Đường cảm thấy câu này của mẹ cô bé rất đúng.
Chẳng qua những người này nói ba cô ấy quá đáng ghét!
Hứa Mạnh quay đầu nhìn về phía Lý Nam, là cô ấy nói sao?
Lý Nam cảm thấy có ánh mắt ở trên người mình, cô nhíu mày nhìn xung quanh.
Tống Đường trợn tròn mắt, nhìn cô bé có hơi không hiểu tình huống bây giờ, cô Hứa Mạnh và mẹ cô bé đang nhìn nhau! Lại còn phát ra tia lửa!
Cô bé không khỏi hát ở trong lòng: Cảm giác thót tim thật tồi tệ, từ bây giờ không còn một mình chiến đấu, có cô ở đây cháu không còn sợ khó khăn nữa... Thật vui khi có thể gặp cô ở đây.
“Con gái, con mau đỡ mẹ xuống.” Lý Nam thì thầm nói, ánh mắt này của Hứa Mạnh khiến cô tê dại.
Tống Đường lập tức giơ hai tay lên đỡ mẹ của mình, quay đầu nhìn về phía Hứa Mạnh, ngọt ngào kêu lên: “cô Hứa Mạnh.”
Lý Nam có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Tống Đường đã nói chuyện với Hứa Mạnh: “Cô Hứa Mạnh, mẹ cháu muốn tới ban nữ công, cảm thấy đó là một cơ hội hiếm có.”
Hứa Mạnh mừng rỡ không thôi, cô ấy biết Lý Nam, làm việc ở bộ phận hậu cần, mối quan hệ rất tốt.
Tống Đường tích cực chào hỏi Lý Nam: “Mẹ cháu tên là Lý Nam, làm việc ở bộ phận hậu cần, phụ trách đăng ký vật tư, rất lạc quan, tích cực, cảm xúc ổn định, làm việc nghiêm túc, nghiêm khắc, cẩn thận, toán học rất tốt, am hiểu giao tiếp với mọi người…”
Lý Nam: “...”
Rốt cuộc cô cũng biết cảm giác Tống Thành bị con gái gài bẫy.
Nhưng dù sao đi nữa, cảm giác không giống như đang được khen ngợi.
Hứa Mạnh quan sát Lý Nam, càng nhìn càng hài lòng.
Nhất là câu nói vừa rồi – “Đã chọn từ bỏ thì cũng đừng hỏi vì sao không giành được.”
Cô ấy xua tay: “Không sao, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm của cô. À không, chiều nay sẽ đi nói luôn.”
Đúng là đang vào đường cùng lại tìm được lối thoát, có được mà không cần tốn sức.
Lý Nam: “...”