[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát

Chương 6: Chương 6




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tống Thành khóe miệng giật một cái, làm việc dưới ánh trăng?

Người này sao không biết xấu hổ lại ghi danh tham gia bình chọn?

Giống như anh, tự biết bản thân mình, trực tiếp bỏ qua.

Tống Đường ở một bên âm thầm lo lắng, sản xuất hiển hình? Chức vụ này có thể!

Cô động não một cái, nói với Trần Kiến Thiết: “Chú, ba cháu tự bỏ phiếu cho mình.”

Trò vui gì?

Tống Thành kinh ngạc nhìn Tống Đường, anh khi nào lại muốn bỏ phiếu cho mình?

Con gái anh cái miệng này phải khóa lại.

Trần Kiến Thiết trợn to hai mắt hỏi: “Anh Thành, anh cũng ghi danh?”

“Đừng nghe con bé nói bậy.” Tống Thành khoát tay: “Tôi bỏ phiếu cho mình thì có lợi ích gì? Một phân xưởng hai mươi người, có một phiếu cũng không có ích gì!”

Trần Kiến Thiết vẻ mặt có chút không được tự nhiên, mặc dù Tống Thành nói không tham gia, nhưng trong lòng anh cũng không quá tin tưởng.

Tống Thành là người có duyên tốt, trong phân xưởng ai cũng có thể nói chuyện được, thật muốn tham gia, nói không chừng có thể được bình chọn.

Tống Thành nhìn Trần Kiến Thiết như vậy không khỏi giật mình, anh uống một hớp nước, nói: “Phân xưởng của chúng ta, lão Trương, lão Dương, tiểu Cao, từng người đều hận không được ở trong phân xưởng, ai không phải là hình mẫu của chiến sĩ thi đua? Danh hiệu này cho dù là ba người bọn họ, tôi cũng chịu phục, tôi biết mình như thế nào, không được gọi là điển hình, chỉ có thể nói là mình làm xong chuyện nên làm, liền không tham gia bình chọn, nhân duyên có được bình chọn hay không cũng không quá liên quan, trong lòng mọi người cũng đều đã biết chọn ai, không chọn ai.”

Trần Kiến Thiết nhếch mép một cái, trơ tráo không cười nói: “Anh Thành nói đúng.”

Nhưng trong lòng vẫn chưa tin là Tống Thành không tham gia, anh ta nghe nói lần bình chọn này các lão làng cũng không tham gia, nói là được bình chọn nhiều năm như vậy, nên nhường cơ hội cho người trẻ tuổi, cho nên không có lão Trương, lão Dương mà chỉ có tiểu Cao.

Kế hoạch anh ta chuẩn bị vốn là rất tốt, nhưng bây giờ Tống Thành muốn tham gia...

Con trai Trần Kiến Thiết nói với Tống Đường: “Nghe nói ba cậu không thích đi làm, chỉ thích đi đánh bóng bàn.”

Tống Đường: “...”

Bây giờ ngay cả trẻ con cũng biết ba cô không thích đi làm, chỉ thích đánh bóng bàn sao?

Buồn chết đứa trẻ!

Cô giãy giụa nói: “Ai nói, ba tôi được gọi là cân bằng được công việc và sở thích.”

Con trai của Trần Kiến Thiết tỏ ra biểu tình không hiểu nhưng vẫn bị rung động.

Tống Đường thấy vậy, cao hứng nói: “Cậu còn nhỏ, không hiểu, ba tôi mới thật sự là thanh niên tiến bộ, để ý tới, có đạo đức, có côn việc, có sở thích.”

Lại nói: “Công việc và sở thích cũng không mâu thuẫn, ai nói có công việc liền phải hy sinh sở thích của bản thân, có sở thích đam mê thì sẽ trễ nãi công việc? Cậu nhìn ba tôi xem, lấy mâu thuẫn hai người hóa thành động lực, đồng thời hoàn thành công việc, cũng sẽ chơi bóng bàn với tất cả ngọn lửa đam mê, vì gia đình nhỏ của chúng tôi mang về rất nhiều bỏng ngô, nói tóm lại, làm việc giỏi người ta cũng chỉ có thể nói là công việc tốt, còn ba tôi, đánh banh tốt, điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ ba tôi toàn năng, là đức trí thể mỹ lao đều phát triển toàn diện, là nhân tài! Mà quốc gia cần loại nhân tài như ba tôi!”

Tống Đường nói liền một mạch, liếm liếm đôi môi bị khô.

Mặt mũi cha cô cứng đờ!

Cuộc đối thoại của hai đứa trẻ, người lớn dều nghe được.

Tống Thành được khen ngợi như người tốt: “Cân bằng giữa công việc và đam mê”: “Lấy mâu thuẫn của hai người hóa thành động lực”: “Toàn năng“... Nói đến thiếu chút nữa anh không còn tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.