Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh Thành”, Trần Kiến Thiết giơ ngón tay cái nói: “Nhân tài!”
Tống Thành: “...”
Tôi đi!
Đây là cái tình huống gì!
Trần Kiến Thiết mặt đầy thành khẩn nói: “Anh Thành, lần bình chọn này anh nhất định phải tham gia, tôi nghĩ xong rồi, tôi chọn anh.”
Tống Thành mắt trái không ngừng nhảy: “Anh không chọn anh sao?”
Trần Kiến Thiết lắc đầu một cái: “Tôi định sẽ rút lui, toàn lực ủng hộ anh!” Cũng có lý có chứng nói: “Đường Đường, đứa trẻ này nói rất đúng, anh cân bằng được công việc và đam mê cuộc sống, không ai có thể so được với anh.”
Tống Thành: “...”
Không còn gì để nói.
Anh không muốn tham gia! Toàn lực ủng hộ anh làm gì?!
Tống Đường nghe nói như vậy liền cao hứng, hài lòng nói: “Chú, chú yên tâm, bình chọn cho ba con chắc chắn không sai!”
Gào thét!
Cô cảm thấy việc trở thành X nhị đại trong tầm tay!
Trần Kiến Thiết nghe Tống Đường nói xong những lời này, cầm tay Tống Thành nói: “Anh Thành, tôi rất coi trọng anh.”
Tống Thành: “Cảm ơn anh...!”
Trần Kiến Thiết nghiêm túc nói: “Không khách khí!”
Tống Thành: “...”
“Với tình thế trước mắt, số phiếu của tiểu Cao chắc chắn cao nhất, còn anh Thành anh, anh một phiếu, tôi một phiếu, bên kia tiểu Chu nếu không có gì sẽ có bốn phiếu, như vậy thì sáu phiếu, anh Thành nhân duyên của anh rất tốt, ít nhất có thể thắng được ba phiếu, còn kém một phiếu.” Muốn bình chọn, số phiếu ít nhất phải hơn một nửa, Trần Kiến Thiết nói với Tống Thành: “Cái này anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm xong!”
Trần Kiến Thiết vì Tống Thành lo nghĩ như vậy, trừ những lời nói bên ngoài của Tống Đường, nhiều hơn chính là muốn bán một ân huệ.
Nếu như Tống Thành thật sự ghi danh, thì khả năng anh ta được bình chọn rất thấp, như vậy, còn không bằng bình chọn Tống Thành. Nếu Tống Thành được chọn cũng sẽ tận lực giúp anh.
Tống Đường rất vui vẻ nói: “Chú, lần này bình chọn cho ba cháu dựa vào chú, nếu quả thật có thể được chọn, ba cháu chắc chắn sẽ cảm ơn chú thật tốt!”
Trên đời không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, quan hệ giữa người với người nói trắng ra chính là trao đổi lợi ishc.
Tống Đường nói lời này cũng giống như một sự hứa hẹn.
Cam kết một cái, Trần Kiến Thiết có thể ra sức hơn!
“Cái gì cảm ơn, chuyện của anh Thành chính là chuyện của chú.” Trần Kiến Thiết cười sang sảng nói.
Tống Đường khẽ mỉm cười.
Trong trí nhớ của cô có một thành ngữ, là lên nhà rút thang.
Già trẻ lớn bé nhà họ Tống đều ở cùng một chỗ, phòng ở là do được cục mỏ quặng phân phối.
Ông nội Tống và bà nội Tống sinh ra được bốn người con, anh cả tên là Tống Dũng cũng đang làm việc trong phân xưởng sản xuất giống như Tống Thành, anh cưới một y tá trưởng ở bệnh viện tên là Trương Linh và sinh được một trai một gái, bé trai được chín tuổi tên là Tống Đống, bé gái bảy tuổi tên là Tống Đào. Anh hai trong nhà tên là Tống Chí đang làm đội trưởng đội bảo vệ của cục mỏ quặng, anh ấy kết hôn với Phan Oanh là một cán sự ở khu tuyên truyền và sinh được một đôi song sinh tên là Tống Hạnh và Tống Lê tụi nhỏ cũng đã được tám tuổi. Anh ba tên là Tống Nghiệp đang làm việc ở phòng tư liệu, anh ấy kết hôn với Lưu Yến là một kế toán, bọn họ sinh ra được một người con trai tên là Tống Tử sáu tuổi. Em tư tên là Tống Thành, lấy được một cô vợ tên là Lý Nam làm bên hậu cần, sinh ra được một cô con gái tên là Tống Đường năm nay năm tuổi.