Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà Dương nghe xong không khỏi sửng sốt, sao lại là một sĩ quan, nhưng chắc chắn là người sĩ quan này không thể so được với con trai mình: “Cậu ta có cấp bậc gì?”
“Tham mưu trưởng trung đoàn.”
Bà Dương cũng không biết giữa đoàn trưởng và Tham mưu trưởng trung đoàn chức vụ nào lớn hơn, cái sau nhiều hơn cái trước mấy chữ, nghe có vẻ lợi hại hơn, con đĩ này lại đi câu dẫn lão già nhà ai à.
“Chắc cái cậu họ Lục này khoảng bốn mươi tuổi, cưới lần thứ mấy rồi, có mấy đứa con?”
“Sĩ quan Lục mới hơi hai mươi tuổi, kết hôn lần đầu.”
Bà Dương không tin: “Mấy con ranh các cô đang nổ đấy à, làm sao có thể.”
Con trai bà ta là đoàn trưởng, sao Tần Nhu có thể gả cho người đàn ông trẻ tuổi lợi hại hơn con trai bà ta được.
Mới qua mấy ngày?
Chắc chắn là mấy con ranh này lừa bà ta.
Chu Hiểu Linh tinh mắt, nhìn thấy hai người đi từ phía xa xa trở lại: “Mọi người nhìn xem, sĩ quan Lục đưa Tần Nhu trở lại kìa.”
Bà Dương quay đầu lại nhìn, thật sự nhìn thấy một nam sĩ quan trẻ tuổi anh tư hiên ngang đứng bên cạnh Tần Nhu, anh mặc bộ quân trang màu trắng, đầu đội mũ có có hình cờ đỏ ngôi sao, nhìn cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Hai người đang nói chuyện gì đó.
Thấy vậy, Chu Mỹ Lan lập tức giựt dây nói: “Bà muốn tìm Tần Nhu đúng không? Bà còn không mau đi lên.”
“Bà muốn mắng cô ta câu dẫn con trai bà cơ mà?”
Tiết Đình Đình đứng ở cạnh đó cũng đảo đảo mắt, cô ta có cùng suy nghĩ với Chu Mỹ Lan, hy vọng bà Dương mau qua đó gây chuyện, vạch trần chuyện kia ở ngay trước mặt sĩ quan Lục.
Để sĩ quan Lục biết được con hồ ly tinh Tần Nhu vừa đanh đá lại vừa nóng tính này từng muốn leo lên đoàn trưởng Dương, muốn làm mẹ kế cho người ta.
Hai người thầm mong bà Dương hành động, ai ngờ bà Dương lại nhổ một cục đườm vào Chu Mỹ Lan, nhổ trúng giày của cô ta: “Phi, cái đồ độc ác.”
Tuy bà Dương là người nhà quê, nhưng bà ta tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, bà ta dám đến đoàn văn công tìm Tần Nhu gây chuyện, là vì biết cô không có bối cảnh gì, chị anh rể còn là người có thành phần không tốt, có thể mặc cho ba ta nắn bóp.
Nhưng hiện tại người đứng bên cạnh cô là ai, mặc kệ người ta là ai, bà ta cũng có trí khôn của người nhà quê, biết làm việc là phải “Bắt nạt kẻ yếu”, không thể gây chuyện lung tung ảnh hưởng đến con trai mình.
Giựt dây bà ta đi gây chuyện đúng là ác độc.
“Phương Phương, bọn ta đi thôi.” bà Dương kéo con dâu cúi đầu rời đi.
Vương Phương Phương đã sớm muốn rời đi, cô ấy là cô gái nông thôn, đối mặt với những cô gái trẻ trung trang điểm lộng lẫy trong thành phố này, vốn khiến cô ấy cảm thấy tự ti, liếc nhìn Tần Nhu, lại càng thấy mình không thể so với cô gái đẹp nhất nơi này kia được.
Cô ấy vội vàng bước tới ôm lấy cánh tay của bà Dương, mẹ chồng nàng dâu dắt díu nhau đi về, bọn họ ở nông thôn quen đi đường núi, nên bước đi như bay, thoáng cái đã không thấy đâu.
Mấy người Tiết Đình Đình thấy vậy đều trợn tròn mắt, sắc mặt của Chu Mỹ Lan lại lúc xanh lúc trắng, chiếc giày trắng của cô ta dính một cục đờm xanh, làm cô ta tức giận đến mức gần như muốn nhảy cỡn lên, đây là đôi giày cô ta mới mua!
Tần Nhu và Lục Diễm đã hẹn xong ngày đi gặp chị gái anh rể cô, Lục Diễm nói hai ngày nữa sẽ xin nghỉ một ngày, đưa cô tới nhà họ Trần.
Lục Diễm cô đưa đến cổng ký túc xá đoàn văn công rồi rời đi.
Lúc trở lại, hai người mua rất nhiều thứ, Lục Diễm đi cùng cô đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc vali da màu nâu, cũng như rượu, trà và bánh kẹo, xếp hết vào trong valy hành lý.
Sau khi Lục Diễm rời đi, mấy người Đường Nhụy Bạch La Bối Bối vây quanh cô, Tần Nhu lấy ra một túi kẹo trái cây, bốc cho mỗi người mấy chiếc, nói là kẹo hỷ.
Dù sao cũng là chị em plastic một thời gian, vẫn phải có kẹo hỷ cho bọn họ.