Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Hiểu Quyên xoa xoa cằm, cười nói: “Cũng đúng, chẳng biết anh ấy sẽ thích một cô gái thế nào nhỉ? Cô không biết đâu, lúc Hàn Đông Nguyên mới tới có rất nhiều thiếu nữ thanh niên trí thức có ý với anh ấy, cuối cùng không quá ba ngày đều bị chạy hết. Đúng là thành cũng tại mặt mà bại cũng đều tại cái gương mặt lạnh đó.”
Trình Ninh: “...”
Nghĩ đến Hàn Đông Nguyên kiếp trước cả đời độc thân cô lại chẳng muốn nói tiếp đề tài này nữa nên vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Cô hỏi: “Rốt cuộc Chu Hùng đã làm chuyện gì vậy? Sao tôi thấy mọi người đều kiêng kỵ, ghét bỏ anh ta như vậy.”
“Anh ta à.”
Vương Hiểu Mỹ bĩu môi, vô cùng chán ghét nói: “Cả ngày chạy đến nhà quả phụ Miêu, ngày nào cũng dụ dỗ con gái nhà lành, hồi trước khi thanh niên trí thức đến còn dụ dỗ một cô gái mồ côi bố mẹ phải ở nhờ nhà bác cả. Cô gái kia một lòng muốn gả cho anh ta, không ngờ sau khi thanh niên trí thức đến anh ta lại để ý một thanh niên trí thức mới tới. Thế là anh ta mua chuộc bác cả của nhà kia gả cô gái vào trong núi sâu, sau đó cả ngày ve vãn cô thanh niên trí thức mới tới, ngày nào cũng giúp cô ấy làm việc để lấy lòng. Lúc đầu dân làng rất bài ngoại, mặc dù không thích anh ta nhưng cũng không thích cả cô gái đó, thế là không ai nói cho cô ấy biết con người thật của anh ta, chờ đến lúc cô ấy biết thì đã quá trễ... Sau đó, cô ấy không chịu được sự nhục nhã này đã treo cổ tự vẫn, tuy cuối cùng đã cứu được người lại nhưng tinh thần có vấn đề, được bố mẹ cô ấy đón về thành phố. Cô gái kia vừa đi thì cái tên Chu Hùng này lại bắt đầu qua lại với một thanh niên trí thức khác, lại còn không chỉ một người...”
Nói đến đây, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Người như thế có đánh chết cũng đáng đời!”
Trình Ninh nghe xong nổi hết cả da gà.
Cô hỏi: “Vậy còn quả phụ Miêu là ai? Thật sự... có một chân với anh ta à? Từ lúc nào thế?”
“Quả phụ Miêu?”
Hứa Đông Mai xen vào, cô ấy thuộc nhóm thanh niên trí thức đến đây sớm nhất nên có biết cô gái mất tinh thần được đón về thành phố kia, bọn họ cùng đến đây chung một đợt.
Cô ấy nói: “Hồi trước chồng cô ta lên núi tuyết săn thú với dân làng thì bị lăn xuống sườn núi mất mạng, để lại người mẹ góa bụa mù một mắt, đứa con trai một tuổi gào khóc đòi ăn và quả phụ Miêu. Bề ngoài quả phụ Miêu khá ưa nhìn, nghe nói còn có người chấp nhận cô ta dẫn con trai đi tái giá nhưng cô ta không chịu bỏ mẹ chồng lại, cuối cùng chỉ đành sống dựa vào đồ tiếp tế của dân làng sống qua ngày. Nhưng dân làng ăn còn chẳng đủ no, có thể tiếp tế cho bọn họ được bao nhiêu chứ? Chu Hùng kia thì thường giúp đỡ làm những việc nặng cho nhà cô ta, còn tặng đồ cho bọn họ... Haizz...”
Sắc mặt Hứa Đông Mai trầm xuống, giọng nói từ từ hạ thấp đến gần như không nghe thấy: “Nhiều lúc sống sót là một chuyện không hề dễ dàng.”