Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy xuống nông thôn năm sáu chín, đến giờ đã được sáu năm, coi như đã quen thuộc hết dân làng.
Quả phụ Miêu là người chịu thương chịu khó, trong nhà trên có mẹ già dưới có con nhỏ, dù lúc gia cảnh khó khăn nhất cũng chăm sóc mẹ chồng chu đáo, chăm sóc con cái gọn gàng sạch sẽ, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng gần gũi, cảm xúc ổn định.
Các thanh niên trí thức đều rất thích cô ấy, bọn họ rất sẵn lòng giúp cô ấy thay cái khung mũ rơm cũ hay thỉnh thoảng có quần áo cũ cũng hay cho, cô ấy sẽ cắt ra làm quần áo cho đứa con nhỏ.
Nếu anh ta chịu kết hôn với quả phụ Miêu rồi sống một cuộc sống bình thường thì cũng thôi, nhưng lại cứ thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận...
Chuyện này khiến mọi người khoan dung với anh ta nhưng đồng thời cũng càng căm ghét hơn.
“Tóm lại là cô cứ cách anh ta càng xa càng tốt, người này hơi tà môn, có thể âm thầm lấy được khá nhiều thứ, đừng nghĩ trao đổi với anh ta cho tiện, một khi dính vào rồi thì không dứt ra được đâu.”
Trình Ninh: “Ừm”
Chu Hùng, Chu Hùng, kiếp trước người này là người bị Hàn Đông Nguyên đánh chết sao?
Nghĩ đến câu nói “Anh dám lắc lư trước mặt cô ấy thì cẩn thận tôi lấy mạng anh” thì lại nhíu mày.
Không được, lần sau cô phải tìm anh nói chuyện, bảo anh đừng có nói năng bậy bạ nữa.
Chẳng may mắn chút nào.
***
Có nhiều thanh niên trí thức, mọi người cũng không nấu ăn cùng nhau, chủ yếu là giao phiếu lương thực cho căn tin của đại đội rồi ăn cơm trong nhà ăn.
Sau khi thanh niên trí thức đến đây mới từ từ phát triển căn tin.
Sau khi ăn tối trong căn tin, Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên cùng Liêu Thịnh về ký túc xá thì nói một câu với mọi người rồi đuổi theo.
“Anh Đông Nguyên.” Cô gọi to.
Không muốn mọi người biết tình hình phức tạp của nhà họ nên cô không gọi anh là “anh ba” mà gọi là “anh Đông Nguyên“.
Hàn Đông Nguyên làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, vẫn là Liêu Thịnh không chịu được kéo Hàn Đông Nguyên lại.
Trình Ninh nhanh chóng đuổi tới, không quan tâm thái độ của Hàn Đông Nguyên mà mỉm cười với Liêu Thịnh, sau đó lại thu lại nụ cười nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Đông Nguyên, công việc lúc trước anh cho em em đã đưa cho người khác rồi. Vì bày tỏ lòng cảm ơn nên người kia đã đưa cho em một khoản tiền và phiếu lương thực, phiếu thịt với phiếu vải. Lúc nào anh có thời gian vậy, em muốn đưa cho anh?”
“Không cần.”
Hàn Đông Nguyên chẳng thèm nhấc mày lên, chỉ nhấc chân chuẩn bị bỏ đi.
Trình Ninh vội hỏi: “Còn cả thức ăn trong nhà muốn em mang đến cho anh nữa.”
“Cô tự giữ lại đi.”
Lần này đúng là đã đi thẳng rồi.
Liêu Thịnh liếc nhìn bóng lưng Hàn Đông Nguyên rồi lại nhìn Trình Ninh.
Nhưng lúc này anh ấy đã nhìn ra ít manh mối.
Hàn Đông Nguyên rất ghét cô em gái ghẻ này.
Nhưng đối xử với cô lại không hẳn là quá kém cỏi.