Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái này là chăn cũ của bà nội Chu lâu không dùng không nỡ vứt đi, vốn định đi sang thôn bên cạnh tìm cây bông về đan lại nhưng giờ có thanh niên trí thức đến muốn đổi chăn thì Chu Hiểu Mỹ ôm ra thôi.
Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nhìn chằm chằm cái chăn kia, vừa ngửi mùi hương cũ kĩ của nó thì vội vàng lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Bọn họ đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt, nào từng phải dùng những thứ thế này bao giờ?
Dương Hồng Binh gãi gãi đầu, nhìn tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn thì nhe răng nói: “Đổi đi, nhưng mà đồ cũ nát như vậy không tốn bao nhiêu đâu, tôi sẽ cho cô hai đồng và hai tờ bố phiếu.”
Chu Hiểu Mỹ nhe răng cười tươi rói.
Những thanh niên trí thức mới tới toàn là cá dưới nước cả!
Cô ấy nói: “Thêm một cân bột mì trắng nữa đi, cái chăn này của bà nội tôi, răng bà không tốt, tôi muốn đổi ít mì về cho bà ăn.”
“Được.”
Dương Hồng Binh nghe nói là bà lão còn cảm thấy hơi ngại, sau khi ôm chăn và đưa bố phiếu cho Chu Hiểu Mỹ còn cố ý đưa thêm một bao đường đỏ, nói là cho bà nội Chu uống.
Chu Hiểu Mỹ thấy anh ấy hiền lành như vậy cũng không muốn lợi dụng người ta quá, thế là lại lục lọi trong phòng một lúc rồi đưa cho anh ấy mấy đôi đũa, bát tráng men, vại và lọ kẹo.
Chớ có xem thường những thứ này, không nó chúng bình thường sinh hoạt cũng bất tiện lắm đấy.
Cuối cùng, trong mấy người chỉ có Dương Hồng Binh có thu hoạch quay về.
***
Sau khi thu dọn đồ đạc, làm quen môi trường xong, nghỉ ngơi suốt một buổi sáng, chiều hôm đó bọn họ bắt đầu đi làm việc ở kho để gỗ của đại đội cùng nhóm thanh niên trí thức.
Nữ thanh niên trí thức theo các bác các thím đi đan sọt, chiếu bằng tre.
Nam thanh niên trí thức thì đi theo cánh đàn ông xẻ gỗ, bào ván làm mộc hoặc chẻ nan tre.
Sau khi dẫn những người mới đi đến kho để gỗ, Từ Kiến Quốc cẩn thận dặn dò bọn họ: “Như mọi người nhìn thấy, đại đội chúng ta ở sâu trong núi lớn vô cùng hẻo lánh và nghèo nàn, dân làng thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đại đa số các thanh niên trí thức mới đến chưa quen công việc nhưng lại không thể không ăn cơm. Đối với dân làng mà nói chúng ta chẳng khác gì đến chia miếng cơm với bọn họ cả, thế nên lúc mới đầu ít nhiều họ sẽ hơi bài xích chúng ta. Nhưng thật ra bọn họ rất chất phác lương thiện, chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc, làm được việc, lâu dần mọi người sẽ nhận ra bọn họ rất dễ gần. Tóm lại, mọi người chỉ mới tới đây, nếu người dân đối xử nghiêm khắc hoặc nói chuyện không êm tai với mọi người thì đừng chấp nhất làm gì, chăm chỉ làm việc là được.”
Nhớ lại thái độ và phản ứng của đại đội trưởng khi biết bọn họ được phân đến đây thì mấy người Trình Ninh đều hiểu ra ngay.
Dương Hồng Binh làm nóng người rồi nói: “Đội trưởng cứ yên tâm.”
Đốn củi, xẻ gỗ anh ấy đều làm được!