Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có thanh niên trí thức cũ liếc nhìn anh ấy, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn.
Mọi người đã chuẩn bị xong tâm lý bị gây khó dễ rồi.
Thật ra kết quả không tệ lắm.
Mấy người Trình Ninh đến chỗ các bác các thím ngồi xuống, người cùng phòng thì ngồi cùng nhau.
Các bác các thím nhìn thấy bọn họ thì tò mò quan sát một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói bằng giọng địa phương: “Các cô đến đúng lúc lắm, ngồi xuống đây bện chiếu đi, nếu đến vào mùa thu thì phải bóc lõi ngô phơi nắng đấy. Các cô da mỏng thịt mềm có lẽ không chịu được đâu, lúc trước mấy người thanh niên trí thức Lưu đều kiệt sức hết đấy.”
Các cô liếc nhìn nan tre dưới đất, chẳng biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Cũng may, thế này còn tốt hơn phải làm đồng dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Đại đội đã sắp xếp người dạy các cô.
Đan chiếu không khó, chỉ cần dúm các nan tre lại theo chiều ngang lần lượt từ trên xuống dưới, không được đặt theo chiều dọc, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng cái khó nó nằm ở việc nan tre khá sắc. Da tay các cô quá non, dù là Mân Nhiên bình thường hay giúp người nhà làm việc nhà vừa bện được một lúc đã sưng đỏ hết mười ngón tay chớ nói chi là Trình Ninh và Triệu Chi rất ít khi làm việc nhà.
Cũng may tính tình Trình Ninh điềm đạm ổn định, dưới sự dạy bảo của thím Tư, cô kiên nhẫn tìm được góc độ tốt rồi khéo léo gài nan tre vào, thím Tư cong môi lẩm bẩm: “Cái cô này đúng là, đan chiếu cũng giống như tiểu thư địa chủ thêu hoa vậy, mà nhìn cô xem, cả ngày chắc cũng chỉ đan được khoảng nửa thước thôi, cô đan dây buộc tóc à?”
Mọi người nghe vậy đều bật cười nhìn sang đây.
Trình Ninh không nói gì, dây buộc tóc? Có thể dùng cái chiếu này làm dây buộc tóc à?
Tất nhiên cô không ngu ngốc đến mức bắt bẻ thím Tư, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cô vẫn tiếp tục đan một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Trình Ninh chẳng tự ái, cô bình thản nói: “Thím, cháu mới học cái này tất nhiên phải chậm rồi, đến lúc thông thạo quen tay rồi thì tự nhiên sẽ nhanh thôi. Nếu lúc này cháu tham nhanh, hấp tấp để tay bị thương thì sau này mới là chẳng làm được cái gì cả.”
Thím Tư lại nhếch miệng, lười biếng chính là lười biếng, cái miệng nhỏ cứ “xoen xoét xoen xoét”, vừa nhìn đã biết không phải người thành thật rồi.
Trình Ninh vốn muốn nói: Về vấn đề công điểm, hai ngày nay xem như là học đồ nên thiếu ít công điểm cũng được. Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến những người khác nên lại thôi.
“A!”
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng kêu thì thấy tay trái Triệu Chi đang ôm tay phải, hai mắt đỏ hoe.
Ngón tay phải bị nắm chặt đang chảy máu.
“Ôi chao!”
Người dạy Triệu Chi là thím La vợ đại đội trưởng, thấy Triệu Chi bị thương bà ấy vội vàng bỏ đồ trên tay xuống rồi kiểm tra ngón tay cô ấy. Nhìn ngón tay trắng mịn đang chảy máu liên tục, bà ấy thở dài nói: “Thanh niên trí thức Triệu à, những việc thế này đều cần có kỹ thuật, cô phải cẩn thận một chút chứ, lúc mới đầu thì cứ từ từ thôi. Bây giờ cô làm đứt tay rồi thì sau này còn làm thế nào nữa?”