Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Mỹ Quyên chống nạnh, nhìn chằm chằm chị Tôn.
Chị Tôn thấy cô ấy nhắc tới chuyện này, trên mặt liền có chút mất tự nhiên.
“Mỹ Quyên, cô có thể đừng nhắc mãi chuyện này được không, mẹ của cô là thiện lương, bà ấy là một người tốt, năm đó bà ấy đã cứu tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Lần này tôi đến đây, không phải để tranh luận với cô, tôi tới đây là để tìm bác Chu.”
“Tìm thím đấy, khẳng định là con dâu của thím đã nhờ đến vị khách này.”
Trương Mỹ Quyên đứng bên cạnh Vương Thúy Phân, lẩm bà lẩm bẩm.
Theo lý mà nói, Trương Mỹ Quyên phải gọi Vương Thúy Phân là bác, nhưng hai người lại trở thành chị em tốt, chỉ có điều chị lại hơi lớn tuổi một chút, em thì lại nhỏ một chút, nên đã có sự khác biệt như vậy.”
Trong lòng Vương Thúy Phân hiểu rõ, nhìn Chị Tôn nhanh chóng đi qua nắm lấy tay bà ấy, trông có vẻ rất nhiệt tình.
“Bác chính là bác gái Chu phải không ạ, bác à, bác gọi cháu là tiểu Tôn hoặc Đại Ni đều được ạ. Cháu là cán sự của khu phố chúng ta, đáng lẽ cháu nên đến thăm bác từ lâu rồi mới phải, nhưng mấy ngày nay cháu rất bận, mãi đến hôm nay cháu mới có ngày rảnh, đi, hai bác cháu ta vào nhà nói chuyện, cháu tìm bác và bác trai có việc.”
“Có việc gì thì nói, lôi lôi kéo kéo, không cảm thấy nhàm chán sao, tôi quen biết cô hả.”
Vương Thúy Phân hất tay cô ta ra, đi về phía trước, bà ấy thật sự muốn xem xem Tôn Đại Ni mà Triệu Ngọc Lan tìm đến có thể nói được cái gì.
“Ai đến thế.”
Chu Lão Khu từ trong nhà đi ra, vừa đi vừa nhét mẩu thuốc lá dở vào trong bao thuốc của mình.
“Người lo chuyện bao đồng.”
Vương Thúy Phân liếc nhìn vào phòng của con dâu cả, thấy cô ta đóng của phòng không ra ngoài, trong lòng không khỏi chế nhạo.
Triệu Ngọc Lan trốn ở trong phòng bịt miệng con gái và con trai lại, để bọn chúng không phát ra âm thanh, sau đó bản thân đi ra gần cánh cửa, áp sát tai nắng nghe động tĩnh bên ngoài phong khách.
“Bác trai, bác gái, quan hệ của cháu và lão Chu, Ngọc Lan vô cùng tốt, có chuyện gì cũng thỏa mái nói với nhau, cháu cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, không muốn nhìn cảnh gia đình bọn họ đang tốt đẹp như vậy, lại bị hai người làm cho lộn xộn lên.”
Chị Tôn là người không biết kiềm chế lời nói, nghĩ gì thì nói thế.
“Cô là củ hành hay củ tỏi, liên quan gì đến cô, còn dám quản chuyện của gia đình tôi, cái nhà này là tôi làm loạn hay là Triệu Ngọc Lan cô ta làm loạn.”
Vương Thúy Phân cảm thấy rằng người này ăn nói rất bất lịch sự, đúng lúc, bà cũng không nhịn được nữa.
“Bác à, cháu đang nói chuyện nhẹ nhàng với bác, sao bác lại thái độ như vậy, cháu cũng không trêu trọc gì bác.”
Chị Tôn đứng dậy khỏi ghế, chưa kịp nói gì đã bị bà cụ mắng té tát vào mặt.
“Hừ, tôi thấy cô không phải đang nói lời của người, lại thích chõ mõm vào chuyện nhà người khác, nói cái gì mà cái nhà này bị chúng tôi làm rối loạn lên, cô là người Triệu Ngọc Lan tìm đến đây, cố ý chọc tức chúng tôi đúng không.”
“Để tôi nói cho cô biết, chính là vì cô ta đã gọi cô đến đây nên cuộc hôn nhân này, tôi sẽ để con trai của tôi ly hôn với cô ta.”
Vương Thúy Phân đang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, vô cùng đắc ý.
Lão Chu ở một bên hút điếu thuốc khô, im lặng.