Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bác, tuổi bác đã lớn như thế rồi, cũng làm bậc trưởng bối của người khác, sao không làm chút chuyện tốt tích đức cho gia đình con cái sau này. Có người mẹ nào như bác không, làm mẹ chồng lại đi bắt nạt con dâu tính nết dịu dàng, suốt ngày so sánh cô ấy, Bác à, bây giờ không phải xã hội cũ thời phong kiến nữa, có thể tự do kết hôn, bác không thể can thiệp vào việc hôn nhân của con trai và con dâu bác, bác đừng có tìm cách giày vò phá vỡ gia đình Ngọc Lan nữa. Ngọc Lan cũng là người có cha có mẹ, nếu bác làm như vậy, chính là sẽ bị sét đánh, tại sao bác không cố gắng đối xử tốt hơn với con dâu của mình, con gái người ta gả vào nhà bác, còn dễ dàng sinh cho hai người bốn cháu trai cháu gái nữa. Hai người không dễ dàng thông cảm cho cô ấy, thậm chí còn ép con trai của mình phải ly hôn với cô ấy, có người mẹ chồng nào như bác không.”
Ngày hôm nay cô ta đã nhìn rõ rồi, bà mẹ chồng độc ác này chuyện tốt thì không làm, lại muốn gia đình con trai tan nát, bản thân lại còn lấy làm vui mừng.
Vương Thúy Phân thậm chí còn không nói lại nên chọn ghế dài bên cạnh ném vào cô ta.
Bà ấy đập chiếc ghế qua, cũng không chờ chị Tôn phản ứng lại, bà liền thuần thục ném chiếc ghế trên mặt đất, gào khóc thảm thiết.
“Đánh người rồi, đánh người rồi, cán sự khu phố đánh người rồi, muốn đánh chết bà già tôi, trời ơi.”
Chị Tôn bị ghế dài của Vương Thúy Phân đập vào ngực đau đơn ngồi xổm trên mặt đất, choáng váng một hồi, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
“Bác nói bậy, tôi đánh bác khi nào.”
Chị Tôn vẫn chưa kịp giải thích gì, Trương Mỹ Quyên và những người khác như ong vỡ tổ mà tràn vào trong phòng.
“Thúy Phân à, bà bị làm sao vậy.”
Khi dì Vương nhìn thấy Thúy Phân nằm trên mặt đất, ngay lập tức liền hét lên hết cỡ.
“Hay lắm Tôn Đại Ni nhà cô, vậy mà cô lại dám đánh thím Chu.”
Trương Mỹ Quyên và những người khác ào ào chỉ trích Tôn Đại Ni.
Tôn Đại Ni lập tức hoảng sợ, nhìn thấy Vương Thúy Phân khóc lóc om sòm ở dưới đất, vô cùng lo lắng.
“Tôi không đánh bác ấy, tôi thực sự không đánh bác ấy, bác gái à, sao bác có thể vu khống hãm hại cháu chứ, bác nhanh nói rõ ràng cho mọi người đi, ban nãy cháu không động một ngón tay nào vào người bác cả, người bị đánh là cháu mới đúng, bác lấy ghế dài đánh vào cháu, cháu thật sự bị oan ức mà.”
Vương Thúy Phân nằm trong vòng tay của dì Vương, dùng tay chỉ về hướng Tôn Đại Ni.
“Chính là cô đánh tôi, còn mắng tôi là bà già khốn khiếp.”
Tôn Đại Ni biết Vương Thúy Phân rất xấu tính, nhưng không ngờ bà ấy lại đạt đến trình độ này, chẳng phải đây hoàn toàn là một bà già bất chấp đạo lý sao.
“Bác trai à, bác vừa tận mắt nhìn thấy, bác phải nói giúp cho cháu.”
Tôn Đại Ni từ miệng Triệu Ngọc Lan nghe rằng ba chồng của cô ta không phải là một người hay soi mói, không nói đến cái khác, chỉ việc lý lẽ của Vương Thúy Phân hợp lý hơn, cô ta chỉ còn cách gửi gắm lên người ông, muốn ông giúp cô nói ra lẽ phải.
Nhưng lão Chu lại lao tới phía trước, dùng điếu thuốc trong tay gào khóc đánh vào Tôn Đại Ni.
“Chính là cô đánh bà ấy.”
Đúng lúc này Chu Hướng Bắc từ bên ngoài trở về, Chu Lão Khu vừa nhìn thấy con trai mình trở về, ngay lập tức nói:
“Lão đại à, có người ức hiếp mẹ con và ta, con mau đuổi cô ta đi đi.”