[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 50: Chương 50: Bán quần áo (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Ngọc Lan khóc không ra nước mắt, thấy bố chồng già độc đoán này để mẹ chồng Vương Thúy Phân trực tiếp vào trong phòng lục quần áo, cô ta nóng lòng như kiến ​​bò trên chảo lửa, vội vàng đi theo vào.

Chu Lão Khu đợi ở bên ngoài, ông ấy vào phòng của con trai thì không tốt chút nào.

“Mẹ, đây đều là những sợi tổng hợp mà thôi.”

Triệu Ngọc Lan đứng sang một bên nhìn quần áo của cô ta bị mẹ chồng ném ra khỏi tủ, đây đều là vì thể diện của cô ta, không có những bộ quần áo này, sau này cô ta làm sao dám ra ngoài được.

Vương Thúy Phân mặc dù không biết sợi tổng hợp là sợi gì nhưng bà có thể phân biệt được đâu là chất liệu tốt, bà chọn tất cả những bộ quần áo làm từ chất liệu tốt, chỉ giữ lại bộ có loại vải xấu nhất, xấu nhất cho con dâu.

Triệu Ngọc Lan bao gồm cả con trai và con gái, cô ta sững người chạy ra khỏi phòng với hai đống quần áo, lại nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Chu Lão Khu.

Triệu Ngọc Lan ở bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh, nhìn thấy bố chồng và Chu Hướng Bắc ra ngoài mượn xe tay ga, cô vội vàng cầu xin Vương Thúy Phân để lại cho cô ta hai bộ quần áo tươm tất.

“Để lại cái gì mà để lại, ăn mặc cho đẹp, chẳng lẽ muốn ở sau lưng con trai tôi dụ dỗ người đàn ông khác sao?”

Vương Thúy Phân tàn nhẫn mà đánh mạnh vào cánh tay đang bám víu bà, mặt bàn tay của Triệu Ngọc Lan bị đánh mạnh trở nên đỏ ửng.

Chu Vệ Hồng lúc này đang đứng trong phòng khách, nhìn quần áo sắp bị lấy đi của mình, trong mắt con bé rưng rưng, ​​nếu là bình thường thì con bé đã nổi dậy cãi nhau rồi, lão tam và lão tứ thì vẫn chỉ biết chơi đá cuội ở ngoài kia, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến quần áo của mình.

Ánh mắt Miêu Đản rơi vào đôi giày da của Triệu Ngọc Lan trong phòng, cô bé ngẩng đầu lên, trông như một cô gái nhà quê.

“Bà nội, đó là giày da sao?”

Cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, người ở nhà quê đều đi giày vải, cô chưa từng thấy loại giày da này, đó cũng là chuyện bình thường.

“Còn có đôi giày da mua bằng tiền còn trai tôi, tiền của con trai tôi là để cô mua những thứ như thế này hả, đúng là táng gia bại sản mà.”

Vương Thúy Phân vừa nói, bà vừa vào nhà lấy ra hai đôi giày da duy nhất của Triệu Ngọc Lan, cùng với đôi dép mới mà Triệu Ngọc Lan đã mua cho cô con gái thứ hai Vệ Hồng vào tuần trước.

Chờ đến khi lão đại trở về, những thứ đồ này đã bị anh ta đem bán hết ở chợ đen.

“Mẹ, làm ơn để lại cho con một đôi giày da, đôi khi con còn dùng để đi làm, còn có đôi dép của Vệ Hồng nữa, đôi trước đó đã bị hỏng rồi.”

Triệu Ngọc Lan cố gắng cầu xin Vương Thúy Phân.

“Đi làm thì mang giày da gì? Mỹ Quyên cùng những người khác trong viện đều đi giày vải, chỉ có mình cô quý giá hả, Triệu Ngọc Lan, tại sao cô cứ nhất quyết phải đi đôi giày da này.”

Vương Thúy Phân đẩy Triệu Ngọc Lan ra, bà đặt đôi giày vào một bên của đống quần áo.

“Đôi dép của lão nhị hỏng rồi sao cô không dính vào chỗ nó, còn mua cái mới làm gì, chờ bố chồng cô trở về, để xem tôi tố cáo cô như thế nào.”

Triệu Ngọc Lan cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân thể có chút run rẩy, cô ta liếc nhìn phía sau đầu của cô con gái Miêu Đản, trong lòng tức giận sắp chết, cái con nha đầu chết tiệt này, vừa rồi nói cái gì vậy chứ.

Thậm chí cô ta còn nghĩ rằng đó là do con bé cố ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.