Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy quần áo của Miêu Đản đã mặc vài ngày, Triệu Ngọc Lan muốn giặt quần áo của Miêu Đản trước mặt Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu, chưa kể, sau khi hai người nghe lời Miêu Đản nói, chỉ cần nói một câu thôi đã có hiệu quả hơn bất cứ thứ gì.
Mới hôm qua bố mẹ chồng còn yêu cầu Chu Hướng Bắc ly hôn với cô ta, vậy mà chỉ sau một đêm, sáng nay bọn họ đã đổi ý rồi.
“Mẹ, đây là quần áo của Vệ Hồng, hai đứa chỉ chênh nhau một tuổi thôi, để cho Miêu Đản mặc đồ của con bé cũng được.”
“Hừ, vậy mà cô lại để Miêu Đản mặc lại quần áo của em gái mình.”
Vương Thúy Phân ngay lập tức cảm thấy không hài lòng, chỉ có lão nhị Vệ Hồng mặc lại quần áo của Miêu Đản, chứ làm sao có thể để Miêu Đản mặc lại quần áo của con bé được.
“Mẹ, quần áo này chất liệu cũng rất tốt, để Miêu Đản mặc quần áo của lão nhị cũng không sao, đợi đến tháng sau chúng ta được phát phiếu vải, sau đó mượn thêm của người khác một ít, con sẽ may thêm quần áo mới cho Miêu Đản, còn có mẹ và ba nữa.”
Chu Hướng Bắc là một người đàn ông có thân kinh thô, anh ta cũng không có cảm thấy có điều gì không đúng.
“Không sao, Miêu Đản của chúng ta là chị cả, làm sao có thể mặc quần áo cũ, con bé sinh ra có phiếu ăn và phiếu vải, phiếu vải của nó mấy năm nay cũng đủ để máy cho nó mấy bộ quần áo rồi.”
“Anh vừa đi tìm trong tủ quần áo, lão nhị còn nhỏ như vậy, em đã may cho con bé nhiều quần áo như vậy, phiếu vải của Miêu Đản có phải em đã dùng hết để may cho con bé không, Miêu Đản ở quê thì không cần mặc quần áo sao.”
Vương Thúy Phân ném bộ quần áo mà Triệu Ngọc Lan đưa xuống đất, trách mắng Triệu Ngọc Lan suốt bao nhiêu năm qua không quan tâm đến Miêu Đản ở quê, mà chỉ biết quan tâm đến mấy đứa con sinh ra sau này.
“Đúng là bại gia mà, may quần áo cho con gái nhiều như vậy làm gì, may một hai bộ không phải là được rồi sao?”
Chu Lão Khu ghét bỏ Triệu Ngọc Lan không biết lo cho gia đình, trong lòng cũng tức giận thay cho con bé, cô con dâu cả này chỉ biết may quần áo cho con thứ, mà không biết nghĩ đến việc may quần áo cho con cả.
Triệu Ngọc Lan bị mắng đến nỗi liên tục nhận sai.
Vương Thúy Phân đưa cháu gái về phòng, đem quần áo mang từ quê lên mặc cho con bé, Miêu Đản cũng không còn là một đứa trẻ thật sự, cô bé tự mình thay, điều này khiến Vương Thúy Phân cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Miêu Đản của chúng ta chính là rất thông minh, để bà xem xem, đừng có nghĩ rằng Vệ Hồng tuổi nhỏ hơn con, nhìn con bé trông còn lớn tuổi hơn con nhiều, cũng thua kém hơn Miêu Đản của chúng ta, bà thấy con bé trông không giống như một đứa trẻ thông minh.”
Trong mắt của Vương Thúy Phân, không ai khác có thể so sánh với cháu gái mà bà đã tự mình nuôi nấng.
Sau khi cả hai từ trong phòng đi ra, Vương Thúy Phân ném bộ quần áo mà Miêu Đản đã thay vào tay Triệu Ngọc Lan, yêu cầu cô ta giặt chúng.
Triệu Ngọc Lan đứng yên không động đậy, bởi vì Chu Lão Khu vừa bảo con trai Chu Hướng Bắc đem quần áo tốt của Triệu Ngọc Lan, còn có quần áo của mấy cháu gái tìm được trong phòng đem đi bán ở chợ đen, trong nhà giữ vài bộ thay đổi hàng ngày là được.
Chu Hướng Bắc có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng ba anh ta không cần đi xa cũng biết nơi này có chợ đen, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ ra, quê hương bọn họ còn có một huyện, cho nên có thể là lão nhị đã từng đến chợ đen rồi.