Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiền lương hàng tháng của con trai ông là hai mươi tám nhân dân tệ, cứ như vậy mà đi mất rồi.
Mỗi lần chị cả của Triệu Ngọc Lan đến, cô ta không chỉ muốn đồ mà còn muốn tiền, nhưng Triệu Ngọc Lan đã giấu Chu Hướng Bắc không dám cho anh ta biết.
“Ba, vậy ba nói phải làm sao?”
“Lấy ra như thế nào thì phải trả về như thế, đồ thì đổi nó thành tiền, nếu như thực sự không có tiền, thì để ba mẹ anh chị em cô đến gom góp, không góp đủ thì đập nồi bán sắt.”
“Ba, tiền và đồ đã cho đi rồi, hay là cho qua đi, ba mẹ và em trai cô ấy đều đang sống rất khó khăn, đặc biệt là em trai cô ấy, ngay cả vợ con đều không giữ được. Bức thư từ lần trước gửi đến, cậu ấy nói vợ chê cậu ấy nghèo, không muốn ở cùng một chỗ với cậu ấy.”
Chu Hướng Bắc thay Triệu Ngọc Lan nói vài câu, nhưng không ngờ rằng câu nói này lại khiến Chu Lão Khu vô cùng tức giận.
“Ta thật sự là nuôi con không công mà, bao nhiêu tiền như thế nói không cần là không cần thế nào, con so với anh em của con thật khác xa, không giữ được nhà, chờ ta cùng mẹ con rời đi, sẽ để lại mọi thứ mà tổ tiên truyền lại cho em con, một xu con cũng không có. Ta coi như là đã nhìn rõ rồi, tiền của gia đình mình con cũng không giữ nổi, những thứ gì tốt cho con, không chừng hai ba năm sau sẽ bị con làm mất hết.”
Đồ tốt.
Đứng trước Chu Lão Khu và Vương Thúy Phân, Triệu Ngọc Lan cúi đầu nghe lời giáo huấn, hai con mắt chợt sáng lên, nhà họ Chu vẫn còn nhiều thứ tốt mà tổ tiên truyền lại, tại sao cô ta lại chưa từng nghe Chu Hướng Bắc nhắc tới.
“Ba, người đừng tức giận, con…”
Lời nhận sai của Chu Hướng Bắc vẫn chưa nói xong, ngay lập tức đã bị Triệu Ngọc Lan cắt lời.
“Ba, người đừng tức giận, ba yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại tiền từ nhà mẹ đẻ của mình, đó là tiền của gia đình, con đã hiểu rồi.”
“Cô hiểu rồi thì tốt, cô lấy tiền của con trai tôi kiếm được biếu cha mẹ cô thì không tính, vậy mà còn phải nuôi cả em trai cô, còn co chị cả cô nữa, cho đến nhà ai cũng không thể nói nổi nữa. Hơn nữa, cô biết phụng dưỡng bố mẹ đẻ của cô vậy sao không biết phụng dưỡng bố mẹ đẻ của chồng mình, nếu sau này cô vẫn còn muốn phụng dưỡng bố mẹ cô, được, ly hôn cùng với nó, sau đó cô muốn phụng dưỡng thế nào thì phụng dưỡng, tôi cũng không ngăn cản cô báo hiếu cha mẹ.”
Chu Lão Khu rít một hơi thuốc khô, nhà họ Triệu này gả con cái đi, lúc đó không khác gì bán con gái đi, bây giờ lại để con gái này nuôi cả đại gia đình nhà họ, đem cả nhà họ Chu bọn họ làm kho lương, cô con dâu cả này đúng là như con chuột ăn cắp lương thực vậy.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ không bao giờ tái phạm điều này nữa, lúc trước con đúng là hồ đồ mà.”
Triệu Ngọc Lan ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì không nghĩ thế, cô là con gái của ba mẹ, là chị hai của em trai cô, cô nên giúp bọn họ, nếu không cô chính là một người nhẫn tâm.
Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cô ta cũng không dám để lộ ra trên mặt, nếu như bị cha chồng keo kiệt nhìn thấy, nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta.
Chuyện này coi như là đã xong, Chu Hương Bắc cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
“Cô cầm quần áo gì cho Miêu Đản cơ?”