[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 26: Chương 26: Dưa muối (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong phòng.

“Chị, em vừa mới ra ngoài, chị nhìn xem, bà nội đang chiên cá, tối nay chúng ta có cá ăn.”

Chu Vệ Lệ và Chu Vệ Đông nhoài người về phía giường, nhỏ tiếng nói chuyện với Chu Vệ Hồng đang ở trên giường.

“Thơm thật đấy.”

Chu Vệ Đông ngửi thấy mùi thơm, bụng không khỏi réo rắt, thấy bọn họ buổi trưa không cho chị hai ăn cơm, cậu cùng chị ba cũng không ăn, xem như phản kháng, hối hận không thôi.

Chu Vệ Hồng liếm đôi môi khô khốc, hy vọng rằng trời sẽ sớm tối, chỉ cần trời tối, cô bé sẽ có thể ăn cá ngon.

“Ông già đó còn tết tóc cho chị cả nữa. Trông còn đẹp hơn cả mẹ làm.”

“Em gọi ai là chị cả? Chị mới là chị cả của em đó, em hiểu không?

Hơn nữa, em đã quên mẹ dặn chúng ta những gì rồi sao? Trước mặt họ, em phải gọi là ông bà.”

“Em cũng không nói trước mặt bọn họ, không phải buổi sáng chị cũng không chịu gọi mới bị đánh đó à?”

Chu Vệ Lệ không khỏi bĩu môi.

“Em còn nói nữa, chị bảo mẹ sẽ quay lại đánh em bây giờ.”

Chu Vệ Hồng có chút bực bội, bảo em gái ra ngoài xem mẹ đã về chưa.

Triệu Ngọc Lan vừa quay lại đã bị người trong viện nhìn chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ, cô ta dừng lại quay đầu nhìn bọn họ.

“Ngọc Lan về rồi.”

Trương Mỹ Quyên dựa vào khung cửa, đang thì thầm gì đó với chị dâu Trần, thấy cô ta quay lại lập tức ngậm miệng, dùng ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cô tata.

“Tôi về rồi, các cô nói chuyện với nhau đi? Tôi về nhà trước đây.”

Triệu Ngọc Lan chào hỏi xong, đi lên cầu thang, nhìn thấy con gái nhỏ đang đợi mình, trong lòng đè xuống cảm giác kỳ lạ, cô ta quay đầu lại nhìn Trương Mỹ Quyên và những người khác, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Ngân Hoàn, cả hai đều lúng túng cười gượng.

“Mẹ, sao mẹ không nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm cho.”

Triệu Ngọc Lan đưa chiếc túi cho con gái, bảo cô bé mang vào nhà rồi đến gặp mẹ chồng Vương Thúy Phân, muốn lấy cái vá từ tay bà ấy, nhưng Vương Thúy Phân đã lấy vá đi và không chấp nhận lời đề nghị của cô ta,

“Hừm, đợi con về nấu, mẹ mà đợi con về nấu ăn thì cả nhà chúng ta sẽ chết đói mất. Mẹ nói này, các con làm sao mà sống qua ngày nổi vậy, không có một cái gì trong nhà hết, ngay cả dầu ăn cũng phải đi mượn người ta, ở nhà thì không không có phiếu mua dầu, muốn đi mua dầu cũng không có cách nào đi.”

“Tháng này dầu dùngdùnghết rồi, mẹ, hay là mai con đi mượn người ta phiếu dầu, rồi đi mua ít dầu mang về.”

Triệu Ngọc Lan không dám để cho mẹ chồng biết chuyện cô ta đi đổi phiếu dầu thành dầu rồi đưa hết cho chị cô ta cả rồi.

“Dùng hết rồi, tụi con uống hết rồi à? Còn uống luôn phần của Miêu Đản, mẹ thấy chắc là không phải uống hết đâu ha, không biết có phải bị chuột trộm đi rồi không.”

Thấy cô ta không chịu nói thật, Vương Thúy Phân tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Mẹ, đám nhỏ Vệ Hồng tụi nó luôn chê con nấu ăn dở, cứ bắt con phải chiên bánh bao chiên cho tụi nó, dầu mới nhanh hết như vậy..”

Triệu Ngọc Lan đang nói thì Chu Hướng Bắc trở về, đi ngang qua cô ta như thể anh ta không coi cô là người sống.

“Mẹ, vừa tới cửa con đã ngửi thấy mùi cá kho của mẹ.”

“Làm việc cả ngày, mệt lắm rồi nhỉ, mẹ còn cho thêm món bún mà con thích ăn vào đó, mau chuẩn bị dọn cơm thôi, con giúp mẹ bưng nồi hoa hòe hấp vào nhà nhé.”

“Vâng ạ.”

Chu Hướng Bắc mang nồi hoa hòe hấp với bột ngô vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.