[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 27: Chương 27: Dưa muối (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Ngọc Lan đứng sang một bên và tự giễu cợt mình, xấu hổ đến mức không ai nói chuyện với cô ta.

Sau khi Vương Thúy Phân trộn hoa hòe với tỏi băm và muối, thì bắt đầu ăn cơm.

“Con trai, lúc trước con rất thích ăn hoa hòe. Mỗi lần mẹ hấp, con ăn được ba bát cơm đầy. Mẹ đặc biệt mang những thứ này lên cho con, vậy là có đồ ăn ngon rồi.”

Vương Thúy Phân vừa nói vừa dùng đũa gắp cho Chu Hướng Bắc một bát đầy hoa hòe hấp.

“Mẹ, con nằm mơ cũng muốn ăn món này, trong thành phố cái gì cũng có, nhứng lại không có hoa hòe của thôn nhà.”

Chu Hướng Bắc nhận lấy, hận không thể cắn một miếng thật to vào trong miệng.

“Ăn từ từ, vẫn còn nhiều.”

Đám người Chu Vệ Hồng cứ nhìn chằm chằm vào nồi cá kho ở giữa bàn, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện Vương Thúy Phân chỉ xới cho họ một nửa bát rau hấp nhỏ.

Đến lượt Triệu Ngọc Lan cũng chỉ trực tiếp đưa cho cô ta hai cái bánh gạo nếp, lúc trên tàu hỏa ăn còn thừa lại, mấy cái này Vương Thúy Phân đã làm rất nhiều khi ở nhà.

Triệu Ngọc Lan buồn bã liếc nhìn chồng đang ngồi bên cạnh cô ta, nhưng Chu Hướng Bắc chỉ chú ý đến cơm đang ăn trong miệng, từ đầu đến cuối không để ý đến cô ta.

“Em nhìn cái gì, bánh gạo nếp này ngon lắm đấy, em ăn đi.”

Vương Thúy Phân đặt bát Miêu Đản xuống, trừng mắt nhìn Triệu Ngọc Lan,có bánh gạo nếp ăn là tốt lắm rồi, theo lý mà nói, gì cũng không cho cô ta ăn mới phải.

Được rồi, nếu đã không cho cô ta ăn hoa hòe hấp, thì cô ta ăn món khác cũng được, đũa của cô ta vừa gắp được một miếng cá, Vương Thúy Phân đã dùng đũa của mình hất văng đũa của cô ta đi.

Được rồi, không cho cô ta ăn cá kho, cô ta ăn bún, Vương Thúy Phân vẫn một lần nữa đẩy đũa của cô ta ra.

“Lão Đại, cá và bún này là mẹ kho cho con, con ăn nhiều một chút đi.”

Vương Thúy Phân gắp một miếng cá to bỏ vào bát Chu Hướng Bắc.

Đám Chu Vệ Hồng nhìn mẹ của tụi nó Triệu Ngọc Lan, rồi lại nhìn nhìn Vương Thúy Phân, cả đám đều không dám động đũa.

Vương Thúy Phân gật đầu hài lòng và gắp một đũa bún vào bát của đám nhỏ.

“Ăn đi, bún với cá đều cùng một vị cả, các cháu còn nhỏ không nên ăn cá, dễ mắc xương lắm, để ba và chị cả của các cháu ăn, họ lớn rồi.”

Bà ấy nói xong thì không thèm quản đứa con dâu Triệu Ngọc Lan này nữa.

Triệu Ngọc Lan sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới dùng đũa với lấy bát dưa muối.

“Miêu Đản, ăn nhiều vào đi, dạo này gầy đi rồi đấy.”

Vương Thúy Phân cho vài miếng cá vào bát của Miêu Đản.

Triệu Ngọc Lan nhìn đống cá cao ngất trong bát Miêu Đản ở đối diện, rồi nhìn Vệ Hồng và Vệ Đông ở bên cạnh, trong bát của chúng chỉ có một ít bún, cô ta tức giận đến đau bụng, không cho cô ăn thì thôi đi nhưng Vệ Hồng, Vệ Đông Vệ Lệ là cháu gái và cháu trai của bà ấy, nhưng bà ấy lại đối xử phân biệt như vậy..

Chu Hướng Bắc liếc nhìn mẹ mình một cái, muốn đưa con cá trong bát của mình cho mấy đứa con trai con gái yêu quý đang nhìn chằm chằm Miêu Đản ăn cá, nhưng đưa được nửa đường, Vương Thúy Phân ho khan một tiếng, anh sợ hãi rụt đũa đưa con cá về lại.

“Ăn của con đi, quản chúng làm gì. Trong bát của chúng cũng có, ăn bún này cũng như cá vậy thôi. Món bún này mẹ hầm nhừ nên ăn có khi còn ngon hơn cả cá.”

Đúng như lời Vương Thúy Phân nói, bà lại gắp một miếng cá khác vào bát của con trai mình, ngày nào con trai đi làm, chắc chắn cũng không được ăn ngon, sắc mặt rất tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.