Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà máy sản xuất khăn của Chu Hướng Bắc và những người khác đang thiếu nhà ở, mặc dù anh ta đã kết hôn tám chín năm, nhưng việc phân nhà ở trong nhà máy vẫn không đến lượt anh ta, không có cách nào khác, cả gia đình chỉ có thể thuê nhà ở bên ngoài.
Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu đi theo con trai vào một khu nhà ở lớn, vừa đi vào đã suýt nữa bị hai đứa trẻ cầm chong chóng trong tay chạy tới chạy lui đụng phải.
“Tiểu Quân, Tiểu Bình, chậm lại một chút, lão Chu, cuối cùng anh cũng đón chú thím đến rồi đấy à.”
Một người phụ nữ buộc chiếc tạp dề trên người, trong tay cầm những lá rau dập nát, nhiệt tình đi tới, nắm lấy Vương Thúy Phân, luôn miệng gọi thím vô cùng nhiệt tình.
“Đây không phải là Tiểu Văn đấy sao, đã lớn như vậy rồi, lớn lên gọn gàng như vậy. Vệ Hồng và Vệ Lệ cũng không bằng cô bé thím nuôi này. Thím nuôi đứa trẻ này thật tốt.”
Chị dâu Tần vẫn nhớ hồi đó khi lão Chu đưa đứa trẻ này đi, đứa trẻ đó chỉ còn lại một hơi thở, cô ta cũng cho rằng nó sẽ không qua khỏi, không ngờ không những sống mà chớp mắt đã lớn như vậy.
Vương Thúy Phân nghe cô ấy nói con gái con dâu nuôi không bằng Miêu Đản bà ấy nuôi, thì trong lòng khỏi phải nói có biết bao đắc chí.
Miêu Đản nhớ chị dâu Tần này, kiếp trước ba cô được cử ra ngoài làm việc, mẹ cô Triệu Ngọc Lan dẫn theo Chu Vệ Hồng, Chu Vệ Lệ, Chu Vệ Đông về nhà mẹ đẻ, vừa đi là hơn một tuần, khi đi bà ta còn không quên khóa tất cả cửa trong nhà lại, bỏ lại một mình cô.
Cô không có nơi nào để đi, cũng không thể vào nhà, vào ngày thứ tư là chị dâu Tần này phát hiện ra cô, dẫn cô về nhà và cho cô ăn một bát mì nóng.
“Tiểu Văn, còn nhớ thím không?”
Chị dâu Tần bế Miêu Đản lên, thấy vậy trái tim của Vương Thúy Phân ngay lập tức treo lên.
“Thím à, thím yên tâm, cháu sẽ không làm ngã con bé đâu. Thím xem, cháu cũng không dám ôm cô bé này quá chặt, mềm mềm, ôm ở trong lòng, trái tim cũng tan chảy ấy, sao lại khiến người ta yêu thích đến vậy chứ.”
Chị dâu Tần là một người lỗ mãng, đời này sinh được hai đứa con trai, thích nhất là con gái, nhất là cô bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn giống như Miêu Đản.
Bên trong Miêu Đản là một người lớn, bị người ta ôm như thế này thì ngượng không thể tả.
“Mẹ, con cũng muốn bế em gái xinh đẹp.”
Tiểu Quân và em trai Tiểu Bình, con của chị dâu Tần đứng ở bên cạnh, háo hức nhìn cô bé trong vòng tay mẹ mình.
“Các con bế cái gì mà bế, làm gì có phần các con bế, tránh ra.”
Chị dâu Tần mắng hai đứa trẻ.
“Thím nó đừng ôm nữa, mau thả xuống đi, đứa trẻ nặng, chúng ta nói chuyện.”
Thấy cháu gái đỏ mặt, Vương Thúy Phân vội vàng giật cô bé ra khỏi vòng tay của chị dâu Tần, sau đó đặt cô bé xuống đất, đứng trước mặt cháu gái lôi kéo chị dâu Tần nói chuyện. Chị dâu Tần thèm thuồng nhìn chằm chằm cô bé phía sau Vương Thúy Phân.
Miêu Đản sợ chị dâu Tần lại bế mình nên vội vàng chạy lên lầu, cầu thang gỗ ở đây không thay đổi, vẫn như cũ, mưa dập gió vùi quanh năm, đi bộ, rít rít, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào, vài sợi dây thừng được kéo phía trên cầu thang, những bộ quần áo đang treo vẫn còn đang nhỏ nước.
Cô bé đứng ở cửa không đi vào, đứng ở lan can nhìn xuống, nhìn quanh khu tập thể quen thuộc mà xa lạ này, nó vẫn đơn sơ, lụp xụp, cũ kỹ, mục nát như vậy, giống như một ông lão năm sáu mươi tuổi.