Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong không khí có mùi hành băm của nhà ai đang nấu lẩu, khắp nơi này đều có thể nhìn thấy bắp cải chất đống trước cửa, ớt tỏi treo trên tường và than tổ ong chất đống trong góc.
Trong sân có rất nhiều vòi nước dùng chung của các hộ gia đình, trong hành lang, nhà ai đó trồng một chậu lan quân tử sắp chết héo, một sợi dây gai được buộc dưới mái hiên bên cạnh lan quân tử, trên sợi dây gai treo một chiếc váy hoa nhí, đang đong đưa trong gió.
Tiểu Quân và Tiểu Bình đứng ở dưới chân cầu thang xô đẩy nhau không dám đi tới, chỉ dám nhìn Miêu Đản từ xa.
“Miêu Đản, sao không vào.”
Chu Hướng Bắc gọi cô con gái đã nhiều năm không gặp, cảm giác có chút xa lạ khó nói. Miêu Đản đi vào, xa cách nơi này nhiều năm, bây giờ lại quay trở về. Nhìn xung quanh, trên nền xi măng có một chiếc bàn vuông màu đỏ, trông có vẻ không mới không cũ vẫn chưa phai màu, trên bàn còn có vài bát đĩa chưa dọn, trên nền đất bên cạnh đặt một phích nước bằng vỏ tre, phía sau cánh cửa là giá rửa mặt.
Trên cửa sổ là một cái lọ đóng hộp rửa sạch sẽ, bên trong để nửa hộp đường đã mở nắp.
Còn nhớ năm đó lần đầu tiên cô đến ngôi nhà này, cô nói tiếng địa phương mà người khác nghe không hiểu, đám người Chu Vệ Hồng đều cười nhạo cô, nói cô là đồ quê mùa, lúc đó cô rất căng thẳng và bối rối, hoàn toàn không quan sát cẩn thận ngôi nhà này.
“Miêu Đản, xem đi, sau này con sẽ sống ở căn phòng này cùng với em gái Vệ Hồng và Vệ Lệ.”
Chu Hướng Bắc phấn khích mở cửa căn phòng phía đông ra, để con gái Miêu Đản nhìn. Miêu Đản đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào chiếc giường tầng phía trên, cô đã ngủ ở chiếc giường trên trong căn phòng chật hẹp như chuồng chim bồ câu này rất nhiều năm.
Dường như có thể nhìn thấy, một cô bé đang cuộn tròn trên giường, âm thầm khóc dưới màn đêm, tại sao lại khóc, là bởi vì Vệ Hồng đổ oan cô đập vỡ phích nước trong nhà, cô muốn giải thích nhưng lại bị Triệu Ngọc Lan tát ngã xuống đất, mắng cô không ra gì như người bà đã khuất của cô.
Thật đáng thương, Miêu Đản mất hồn nhìn vào chiếc giường tầng trên, lẩm bẩm, giống như đang thương hại bản thân đã từng ôm hy vọng với Triệu Ngọc Lan.
“Con nói cái gì.”
Chu Hướng Bắc không nghe rõ, thấy con gái nhìn thấy nơi mình sẽ sống trong tương lai, trên mặt lại không hề có nụ cười, anh ta cảm thấy có hơi khó hiểu với đứa con gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới này.
Theo lý mà nói thì người ở quê lên, nhìn thấy căn phòng như thế này trong thành phố không phải nên vui mừng, phấn khởi sao?
Nhưng mà đứa con gái này của anh ta lại giống như một tượng gỗ, không có một chút phản ứng nên có.
“Con nói sao mẹ con còn chưa về.”
Miêu Đản hoàn hồn, quay đầu lại nhìn Chu Hướng Bắc, trên mặt hiện ra biểu cảm mà độ tuổi này nên có.
“Bà ấy không biết hôm nay ông bà nội đến sao?”
Đang nói vậy, trong sân truyền đến một giọng nữ.
“Mẹ, mẹ đến rồi à.”
Triệu Ngọc Lan vừa tan làm, ôm con trai Chu Vệ Đông trong ngực, hai đứa con gái vừa tan học đi theo bên cạnh, vừa vào cửa cô ta nhìn thấy mẹ chồng Vương Thúy Phân rất nhiều năm không gặp đang nói gì đó với chị dâu Tần trong khu tập thể.
Nghe thấy có người gọi mình, Vương Thúy Phân quay đầu lại thì nhìn thấy con dâu cả, không nhịn được trở nên móc mỉa.