Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miêu Đản nhìn đôi mắt đỏ và sưng lên vì khóc như quả óc chó của Triệu Ngọc Lan. Cô bé thực sự không ngờ rằng Triệu Ngọc Lan sẽ có ngày hôm nay. Trong ấn tượng của co bé, mẹ nó dường như chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy. Đương nhiên cô ta thể hiện mình là một người đàng hoàng bên ngoài, cô ta chỉ thể hiện tất cả sự xấu xa của mình ở nhà.
Triệu Ngọc Lan thấy Chu Lão Khu và Vương Thúy Phân thờ ơ, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Miêu Đản.
Cánh cửa phòng của Chu Hướng Bắc và Triệu Ngọc Lan bị mở ra, lộ ra một đôi mắt đầy nọc độc, đó là của Chu Vệ Hồng, khi còn nhỏ, cô bé đã nhìn thấy mẹ mình quỳ trên mặt đất cầu xin ông bà, hai tay cô bé nắm chặt.
Cô bé không hiểu, đây rõ ràng là nhà của cô bé, tại sao hai người này lại từ nông thôn đến ức hiếp mẹ con cô bé, hơn nữa bọn họ còn ở nhà cô bé.
Nhưng cha cô bé lại hướng về họ, không hướng về cô bé và mẹ cô bé, thậm chí còn nghe lời họ, không cần mẹ cô bé nữa.
Chu Hướng Bắc là người nhu nhược, quẫn trí trốn ở bên ngoài, ngay cả về nhà cũng không dám, cũng không biết mình có muốn ly hôn hay không, đêm qua cô ta đã khóc rất đáng thương, hứa với anh ta sẽ không bao giờ làm như vậy một lần nào nữa, hứa sẽ thay đổi.
Bữa sáng, Triệu Ngọc Lan lấy một ít bột mì trắng hấp một cái bánh bao nhồi rau hẹ và đậu hũ ngâm, rau hẹ này là phần hôm qua chị Trương đưa cho Vương Thúy Phân, Vương Thúy Phân đã cất nó vào trong tủ.
Đậu hũ ngâm này là đồ mấy ngày trước Triệu Ngọc Lan mua bằng vé đậu hũ ngâm trong tháng, mới đầu cô ta định cắt cho ba mẹ mình mỗi người một miếng vải rồi gửi về nhà, nhưng cô ta còn chưa kịp cắt vải, Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu đã dẫn Miêu Đản tới.
Lúc Triệu Ngọc Lan thái rau, không dám phát ra tiếng vang, dao rơi trên thớt gần như không có tiếng động, chỉ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Vương Thúy Phân, cô ta cố ý đổ dầu nóng vào nhân bánh kia, cho muối và bột tiêu vào, nấu chín, chưa ăn thử nhưng ngửi thôi đã thấy đủ thơm rồi, cháo táo đỏ nấu sôi sùng sục trong nồi.
Trên bàn cơm lúc này, Triệu Ngọc Lan đang ngồi thút thít, Vương Thúy Phân nhét bánh bao vào trong tay cháu gái:
“Miêu Đản, ăn đi, cái này là mua bằng phiếu lương thực của cháu, phiếu lương thực của cháu bị cô ta vừa ăn vừa trộm, hôm nay đến lượt cháu nếm thử xem đồ ăn được nấu bằng phiếu lương thực của cháu có vị gì.”
Vương Thúy Phân tức giận với người ta, nhưng sẽ không tức giận với lương thực, hơn nữa, đồ bà cháu bà ấy ăn cũng không phải là của Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan này ngay cả hộ khẩu thành phố cũng không có, mấy năm nay toàn ăn đồ của con trai và cháu gái bà ấy.
“Nhìn bột mì này đi, phải nhồi biết bao nhiêu bột mì mới được thế này, cả số bánh bao này nữa, gói hai, ba cái bánh bao thôi là được, sao phải hấp một nồi lớn thế này, hừ, còn nói là không phá của, tôi thấy cô rõ là không chịu nghe lời tôi nói, căn bản cô không phải là người biết cách sống.”
Chu Lão Khu đau lòng nhìn đống bánh bao trắng ú nụ trong giỏ bánh bao trên bàn, cô ta mới nhận sai với ông ấy, nhưng tất cả lời nhận sai đó đều chỉ là lời đánh rắm, cái gì mà sống tốt, cái gì mà ăn chút cháo, cháo đặc như vậy, không biết là cho bao nhiêu gạo vào rồi!
Chắc mẩm cô ta cho rằng gạo hàng tháng là thứ ăn mãi không hết mà, bữa nào cũng ăn!