[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 31: Chương 31: Món hấp (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Ngọc Lan khóc đến chảy nước mũi, cô ta nói không muốn ly hôn với anh ta, ly hôn rồi thì cô ta biết sống sao đây, cha mẹ cô ta cũng không vẻ vang gì, chẳng lẽ muốn cô ta giống như chị cả và em ba, gả cho một người nông thôn sông qua ngày sao?

Cô ta chịu không nổi nữa, cũng không muốn chịu khổ nữa, để cô ta về quê làm ruộng, sống với loại đàn ông như vậy, vậy thì còn không bằng chết đi cho xong.

Lúc này, cô ta cảm thấy sợ hãi và hối hận thực sự.

Miêu Đản trong nhà lúc nào cũng không ngủ, cô bé mở to mắt nhìn Triệu Ngọc Lan khóc òa lên cầu xin Chu Hướng Bắc ở trong phòng khách, thậm chí còn đập đầu vào tường.

Người đàn ông bị cô ta ép vào tình hướng này cũng là người có bản lĩnh, cô bảo anh ngoài kiếm tiền, còn cô thì không làm gì, cả ngày khinh bỉ anh không có bản lĩnh, không bằng người này người kia, là một thằng đàn ông yếu đuối, nửa đời này của anh đã sống dưới sự lạm dụng uy quyền của cô.

Khi cô bỏ nhà đi và muốn bắt tàu về tham gia đội sản xuất ở nông thôn, anh ngồi xổm ở cửa và lấy từ trong túi ra một xấp tiền nhàu nát, tổng cộng là mười ba tệ bảy mươi tám xu.

Anh bảo cô đi đi, đừng quay lại ngôi nhà này nữa, hãy sống thật tốt bên ngoài, đó là khoảng thời gian anh giống ba anh nhất trong suốt mười một năm kể từ khi cô quay lại ngôi nhà này.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc Lan làm bữa sáng, vừa thấy Vương Thúy Phân từ trong nhà đi ra, cô ta lập tức chào đón như một cô con dâu nhỏ:

“Mẹ, mẹ dậy rồi, con đã chuẩn bị xong cơm rồi.”

“Đừng nghĩ rằng nếu cô làm như thế này thì tôi sẽ không để thằng bé ly hôn với cô, hum.”

Vương Thúy Phân biết rằng cô ta sợ, biết sợ rồi mới tốt.

“Mẹ, con sai rồi, con thật sự biết lần này con sai rồi, mẹ đừng để anh ấy ly hôn với con.

Vệ Hồng và Vệ Đông còn nhỏ như vậy, không thể không có con bên cạnh. Mẹ, xin hãy tha thứ cho con lần này, con hứa, con sẽ không bao giờ lấy tiền từ gia đình mình cho nhà mẹ đẻ của mình nữa, con sẽ không bao giờ đưa bất cứ thứ gì cho chị cả của con nữa, sẽ không giữ tiền của Hướng Bắc nữa.”

Triệu Ngọc Lan cầu xin Vương Thúy Phân, gần như quỳ xuống, nhưng Vương Thúy Phân vẫn không liếc nhìn cô ta lấy một lần.

Thấy cầu xin vô ích, cô ta thấy ba chồng Chu Lão Khu đi ra thì cầu xin ông ấy, cô ta bật khóc và hứa đi hứa lại:

“Sau này con sẽ sống thật tốt, như ba đã dạy con, không nên ăn nhiều dưa muối, sẽ không phung phí. Ba, mẹ hãy cho con một cơ hội nữa, nể tình con đã sinh 3 đứa bé cho Chu gia.”

Triệu Ngọc Lan biết cặp vợ chồng già yêu con gái lớn Miêu Đản nhất, vì vậy cô ta đã sử dụng Miêu Đản như một bàn đạp.

“Miêu Đản mới sáu tuổi, con không nỡ rời xa Miêu Đản. Lúc trước con không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa con bé về quê. Mắt thấy Miêu Đản vừa trở về với con, con bé và con, hai mẹ con, còn chưa kịp nói với nhau lời nào, bé liền không có mẹ nữa rồi.

Miêu Đản, cô con gái tội nghiệp của con, mấy năm qua, mẹ nhớ con đêm không thể ngủ.

Cuối cùng cũng được đoàn tụ, nhưng ba của con lại muốn ly hôn với mẹ, woo woo woo”

“Con nói cứ như con không có bất kỳ mâu thuẫn nào với Miêu Đản vậy ấy. “

Chu Lão Khu chỉ vào cháu gái của mình và nói với Triệu Ngọc Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.