[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 30: Chương 30: Món hấp (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cả căn nhà đều như vậy, Miêu Đản ngồi vào bàn vẫn có thời gian rảnh rỗi để tiếp tục ăn, một phần nguyên nhân khiến Triệu Ngọc Lan dám bướng bỉnh như vậy là do gần đây cô ta cũng đi làm kiếm tiền, nếu Miêu Đản nhớ không nhầm, làm việc chưa bao lâu thì cô ta bị sa thải.

“Lão Đại, hãy nói xem ngày mai con có li hôn không.”

Chu Lão Khu bắt con trai bày tỏ ý kiến.

Triệu Ngọc Lan nhìn kỹ Chu Hướng Bắc, cô ta đã sinh đủ trai gái cho anh ta, làm sao anh ta có thể ly hôn với cô ta, bỏ rơi cô ta chứ.

Chu Hướng Bắc tiến thoái lưỡng nan, nếu như bọn họ ly hôn, bọn nhỏ sẽ không có mẹ, nếu như hôm nay anh ta không nói gì thì lại làm tổn thương cha mẹ bọn họ, anh ta đã đủ bất hiếu rồi, cuối cùng anh ta vẫn gật đầu.

Chu Lão Khu và Vương Thúy Phân lộ ra vẻ mặt hài lòng, còn Triệu Ngọc Lan cảm thấy như cả bầu trời sắp sụp đổ, ánh mắt nhất thời tối sầm lại.

Đến tối, khi Vương Thúy Phân và những người khác đã đi ngủ, Triệu Ngọc Lan ôm ba đứa con, nước mắt giàn giụa, cô ta chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với Chu Hướng Bắc và tìm một người khác, bởi cô biết rằng mình không có cách nào tìm được người tốt hơn Chu Hướng Bắc.

Chị cả cùng ba cùng mẹ với cô lấy một người nông dân trong thôn, anh rể luôn đánh đập chị gái cô, anh ta không những không kiếm được tiền mà còn đòi tiền từ chị gái cô.

Em gái thứ ba của cô cũng lấy chồng nông dân nên ở quê cũng không no bụng được ngày nào.

Theo lời của mẹ cô, cô đã may mắn kết hôn với Chu Hướng Bắc, một công nhân lành nghề, chị gái và em gái thứ ba của cô thường ghen tị với sự may mắn này của cô.

Cho dù cô ta và đứa trẻ khóc lóc bao nhiêu ở trong nhà, Chu Hướng Bắc cũng không vào xem, lần này sợ anh thật sự nghe lời ba mẹ, quyết tâm ly hôn với cô ta.

Cô ta yêu cầu đám Vệ Hồng ra ngoài, khóc với cầu xin anh đừng ly hôn với cô ta, Chu Vệ Hồng ngoan ngoãn nghe lời.

“Ba, ba đừng có không cần mẹ của con. Con không muốn không có mẹ, con sẽ gọi ông ấy là ông nội, con sẽ ngoan ngoãn, ba đừng ly hôn với mẹ.”

Chu Vệ Hồng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô bé rất hận ông bà nội, bởi vì họ nói với ba cô bé không cần mẹ cô bé.

“Vệ Hồng, đây là việc của người lớn, trẻ con các con không hiểu đâu. Đừng khóc nữa, bế hai em đi ngủ đi.”

Chu Hướng Bắc không biết nên nói gì với con gái mình, bởi vì con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Nửa đêm, nhìn thấy con ngủ say, Triệu Ngọc Lan nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng khách, ngồi bên cạnh Chu Hướng Bắc, thanh âm khàn khan:

“Hướng Bắc, anh thật sự muốn ly hôn với em sao?”

Chu Hướng Bắc nằm trên sàn nhà không ngủ chút nào, hoàn toàn không ngủ được, khi cô ta vừa mở cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng động.

Nghe được câu “Hướng Bắc”, toàn thân Chu Hướng Bắc nổi da gà, vừa mới kết hôn anh ta chỉ được nghe thấy một tiếng “Anh Hướng Bắc” mà thôi, sau khi cô ta sinh đứa thứ ba rồi đứa thứ tư, thì lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến anh ta khắp nơi.

Người dịu dàng như xưa giờ đã không còn nữa.

“Ba mẹ sinh ra anh, anh không thể làm tổn thương họ.”

Chu Hướng Bắc tức giận nói.

“Anh không thể làm họ đau lòng, vậy anh lại có thể làm tổn thương em như vậy sao? Em thậm chí còn sinh một đứa con trai cho anh, anh nói không cần em nữa thì không cần em sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.