Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trán Miêu Đản, cũng tức là trán Chu Văn, bị đập tới mức máu tươi chảy ròng, cô bịt thế nào cũng không bịt được, không bao lâu trên mặt toàn là máu, Triệu Ngọc Lan có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự trấn định.
Bà ta đi ra ngoài, lấy một nắm tro trong lò, bôi loạn xạ lên trán cô. Sau đó, nhốt cô vào trong nhà, còn mình thì đi ra ngoài sân, nói với người ta rằng:
“Sớm biết vậy tôi đã không nên thả nó ở nông thôn, nó bị dạy hư rồi mà, giờ còn dám trộm tiền trong nhà, chuyện này cũng do tôi, tôi dạy cũng dạy rồi, nhưng nó lại không biết sửa đổi chút nào.”
“Là học của người nào đó chứ đâu, Chu Văn nhà cô từ nhỏ đã được ba mẹ chồng cô nuôi lớn, sao có thể trách cô được.
Nhìn Vệ Hồng cô nuôi lớn mà xem, cũng chỉ nhỏ hơn con bé đó một tuổi, lần nào thi cũng được thành tích số một cả lớp, người làm chị là Chu Văn thì sao, thành tích cứ mãi đếm ngược từ dưới lên, cũng may là con bé đó gặp được một người mẹ tốt là cô, chứ nếu là con nhà người ta á, sớm đã không cho con bé đó học nữa rồi, chỉ tổ phí tiền.”
“Đúng đó, dù sao cái nên dạy thì cô cũng dạy rồi, nên quản cũng đã quản rồi, con bé đó còn không học được, đúng là không xứng với người nhẹ như cô, nếu là tôi, tôi đã sớm mang nó tới đồn cảnh sát, đứa con gái này xem như bị lệch lạc rồi.”
Chu Văn bị nhốt ở trong phòng, máu trên trán làm tro than ướt hết, khắp mặt bị máu vừa đỏ vừa đen nhiễm bẩn, máu theo gò má của cô nhỏ xuống đất.
Cô nghe tiếng nghị luận về cô ở bên ngoài, cô không có lấy tiền của Triệu Ngọc Lan.
Chu Vệ Hồng vu cáo hãm hại cô trộm tiền đang đứng ở ngoài cửa, giọng nói dương dương đắc ý của cô ta truyền vào:
“Chu Văn, mẹ tôi thương tôi nhất, cho nên cô thức thời một chút đi, nếu để tôi phát hiện cô lại câu dẫn anh ấy, nếu không tôi sẽ bảo mẹ tôi đánh cô.”
Từ đó về sau, trên trán cô đã có một vết sẹo xấu xí, được giấu dưới mái tóc của cô.
Cô từng cho rằng Triệu Ngọc Lan không biết số tiền đó bị Chu Vệ Hồng trộm, nhưng có lần cô tan học về nhà, nghe được Triệu Ngọc Lan ép hỏi Chu Vệ Hồng, hỏi cô ta đã tiêu mười tệ cô ta lấy trộm vào đâu rồi.
Khi đó, cô mới biết rằng, thì ra cái gì Triệu Ngọc Lan cũng biết hết.
“Con không muốn ăn kẹo của mẹ, mẹ đã không cần con nữa từ lâu rồi, mẹ không phải là mẹ của con.”
Miêu Đản đánh rơi kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng khỏi tay, nhìn cô ta với vành mắt đỏ hoe.
“Con gái, con gái, là do mẹ không tốt, đều là lỗi của mẹ, mẹ không phải không cần con nữa, khi đó ba con mang con đi, mẹ con con suýt chút nữa khóc đến mù cả mắt.
Mấy năm nay mẹ không đến thăm con, sợ nhìn thấy con sẽ khó chịu, con không biết đâu, từ khi con về nhà, mẹ muốn ôm con, nói chuyện với con, dỗ con ngủ vào ban đêm biết nhường nào.
Nhưng mẹ không dám, mẹ không biết đối mặt với con như thế nào, mẹ xấu hổ với con, con có biết những năm này mẹ nhớ con biết bao nhiêu không, mẹ thỉnh thoảng vẫn mơ thấy con, mỗi ngày đều nghĩ con cao tới đâu rồi, ông bà, chú thím hai, họ có đối xử tốt với con hay không.”
Triệu Ngọc Lan khóc như hoa lê đái vũ*, ôm chặt quả Miêu Đản,
*Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.