Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con gái, con có thể đánh mẹ, mắng mẹ nhưng không được chối bỏ mẹ. Nếu con không nhận mẹ, đây là một nhát dao đâm vào tim mẹ, trong tất cả bốn chị em tụi con, con là đứa mẹ không yên tâm và lo lắng nhất.”
Triệu Ngọc Lan ôm lấy Miêu Đản, nghe những lời trái với lương tâm này của của cô ta, nếu như là ở kiếp trước, cô chắc chắn đã mềm lòng mà đi tin những lời ghê tởm này rồi.
“Mẹ thật sự không phải không cần con ư”
Khi Triệu Ngọc Lan nghe Miêu Đản hỏi điều này, lúc nãy giọng điệu của cô con gái lớn này còn tỏ thái độ thù địch với mình dịu đi, những lúc này giọng điệu của con bé lại mềm mỏng hơn, âm thanh còn mang thiêu một chút sự bướng bỉnh và tủi thân, Triệu Ngọc Lan càng trở nên chân thành hơn.
“Con gái, tâm can bảo bối của mẹ.
Khi mẹ mang thai con, mẹ bị suy dinh dưỡng, con vừa mới sinh ra đã ốm yếu, người khác nói con không sống nổi, vẫn là bà của con đi xem bà đồng coi bói thử, bà ta nói con là một đồng tử chuyển sinh, mệnh yếu ớt, sống không nổi, muốn con sống sót, chỉ có thể gửi con về quê, ông bà ở quê đã lớn tuổi, mệnh cứng, có thể giúp mệnh của con tốt hơn, để những thứ bẩn thỉuc không thể mang con đi.
Mẹ không có lựa chọn nào khác ngoài việc thử thử xem, tất cả đều vì tốt cho con.
Bà đồng còn nới, không thể mang con về trước khi con được 6 tuổi, nếu không sẽ có hại cho con, mẹ đã nhẫn nhịn suốt mấy năm nay.
Từ trước đến giờ mẹ chưa từng muốn bỏ rơi con”
“Mẹ”
Miêu Đản gọi một tiếng mẹ nay, hốc mắt đỏ lên, giống như muốn khóc vậy, Triệu Ngọc Lan nghe thấy câu gọi mẹ này của cô, trong lòng vui như mở hội.
“Miêu Đản, con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng gọi mẹ là mẹ rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa, mẹ đã đợi con rất nhiều năm rồi.”
Con nít vẫn là con nít, tuổi còn nhỏ, huống chi đã nhiều năm như vậy không gặp mẹ, trước đây con bé không them để ý đến cô ta, là bởi vì con bé chán ghét việc năm đó cô ta không cần con bé, điều này cũng chứng tỏ rằng cô con gái lớn này vẫn còn đặt người mẹ là cô ta ở trong tim, bởi vậy mới để ý nhiều như thế.
Cô ta dỗ dành và giải thích một cách thản nhiên, con bé sẽ tha thứ cho người mẹ là cô ta.
Chỉ cần con gái lớn nhận cô ta là mẹ, cô ta sẽ không tin. Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu sẽ để con trai họ ly hôn với cô ta. Dù có tồi tệ đến đâu thì bảo Miêu Đản đến cầu xin bọn họ, con bé được họ nuôi nấng, để con bé cầu xin họ là cách tốt nhất.
“Con gái, việc bà đồng xem mệnh cho con ngay cả ông nội và bà bội đều không biết, mẹ vẫn luôn giấu bọn họ.
Bà đồng nói, chuyện này đừng để bọn họ biết, nếu bọn họ phát hiện, sẽ có tiểu quỷ khóa chặt tính mạng của con, cho nên con tuyệt đối không được nói cho bọn họ biết, chuyện này chỉ có con biết thôi.”
Triệu Ngọc Lan nghĩ rằng một đứa trẻ sáu tuổi không biết gì cả, đặc biệt là do Miêu Đản lớn lên trong thôn, nơi đó mọi người tin vào những điều như vậy, vì vậy cô ta nói ra những lời này, không hề sợ Miêu Đản không tin, nhưng sợ rằng Vương Thúy Phân và Chu Hướng Bắc biết khiến cô ta bị lộ.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không nói với ông bà nội đâu.”
Miêu Đản nhẹ giọng trấn an cô ta, Triệu Ngọc Lan ôm cô nên không nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt cô.
“Quả nhiên là con gái ngoan của mẹ, con còn biết nghe lời hơn đám Vệ Hồng.”
Triệu Ngọc Lan buông Miêu Đản ra