[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 19: Chương 19: Nhéo tai (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông Chu ngồi xổm cạnh tủ, đặt điếu thuốc lá bằng gỗ đen bóng mà mình đã đánh bóng xuống, cài điếu thuốc vào thắt lưng, nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái thứ hai nói: “Đúng là một đứa con gái không được ai dạy dỗ, giống như mẹ của chúng mày, một đứa chỉ biết ăn bám gia đình, đợi uống gió Tây Bắc.”

“Nếu biết sớm, đáng nhẽ chúng ta nên đến sớm hơn, vừa làm tán gia bại sản vừa ăn cắp, lại vừa không biết cách dạy con.”

Khi Vương Thuý Phân gặp đứa thứ hai này là lúc cô bé đang ăn xương. Chắc là thỉnh thoảng Ngọc Lan vẫn hầm thịt cho mấy đứa nó, thảo nào mấy năm nay trong nhà không có lấy một đứa con trai nào.

Khi làm món thịt hầm này, chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến việc đứa con còn lại ở quê có ăn được món thịt mà nhà hàng thịt mỗi năm cấp cho một lần hay không?

Chu Vệ Hồng đã hơn năm tuổi, cô bé cũng biết xấu hổ, khi Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu nói điều này, cô bé hơi hé miệng, nước mắt trào ra, nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi, cô bé bị Vương Thúy Phân mắng: “Nín đi, khóc cái gì mà khóc? Tao còn chưa chết. Mới sáng sớm, đừng làm mấy chuyện xui xẻo, mới nói mày mấy câu đã làm như mình quý giá lắm, chẳng nhẽ tao không được nói sao.”

“Mẹ cháu nói không sai, một người mẹ chồng xấu tính như bà, bà ra khỏi nhà của cháu đi, đây là nhà cháu.”

Chu Vệ Hồng đứng dậy, chỉ vào Vương Thúy Phân, trong mắt tràn đầy thù hận.

Vương Thúy Phân vốn dĩ đang kìm nén cơn giận vì những việc làm trái đạo đức của mẹ cô bé, thấy cô bé dám làm như vậy, cơn tức giận của bà ấy đột nhiên không thể kìm nén được, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, bà túm lấy tai Chu Vệ Hồng, cô bé bị vặn đau đến mức gọi thẳng cả tên bà nội ra.

“Con nha đầu chết tiệt này, để tao nói cho mày biết, đây là nhà của con trai tao, phải cút cũng là mẹ con chúng mày cút đi cho tao mới đúng. Xem mẹ mày chiều chuộng mày thành ra thế này đấy, nếu mày dám gọi một tiếng bà nội, tao sẽ đánh mày từ khi chưa bước vào cửa.”

Triệu Ngọc Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc của con gái bên ngoài, mẹ chồng độc ác của cô ta đang đánh con gái cô ta, cô ta không thể ở lại trong đây nữa, chỉ mong mẹ chồng chết đi, để cô ta ra ngoài làm việc, để đỡ phải gặp bà ấy nữa.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn phải ra ngoài, cô ta đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, không thể cứng rắn với bà mẹ chồng này được, nếu làm khó thì người chịu thiệt là cô ta, cô ta sẽ mềm mỏng, yêu cầu Chu Hướng Bắc đưa ba mẹ anh ta đi càng sớm càng tốt, cô ta chịu đựng mấy ngày nay là đủ rồi.

Triệu Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, dũng cảm mở cửa bước ra ngoài,

“Mẹ, đừng đánh Vệ Hồng nữa, đều là lỗi của con, con đã không dạy dỗ con bé cho tốt.”

“Cô còn mặt mũi nói vậy sao, cô nói gì với nó sau lưng tôi, nói bà mẹ chồng này rất tệ với con dâu cả, tôi hỏi cô, từ khi bạn bước vào cổng nhà họ Chu chúng tôi, tôi có làm gì tệ với cô chưa? Cô nói như vậy mà coi được à?”

Vương Thúy Phân bùng nổ, chắc chắn con dâu cả đã nói những điều xấu sau lưng bà ấy.

Triệu Ngọc Lan bối rối và vội vàng giải thích: “Mẹ, con không nói như vậy với con bé, là con bé nói linh tinh thôi.”

Triệu Ngọc Lan liếc nhìn con gái mình Chu Vệ Hồng, cũng không thể trách con gái đã nói như vậy, đặc biệt vẫn là với mẹ chồng cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.