Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần này mẹ chồng đã biết những việc xấu cô ta làm sau lưng bà, nhất định bà ấy sẽ không tha cho cô ta.
“Cháu, cháu lừa bà thôi, mẹ cháu chưa bao giờ nói như vậy.”
Chu Vệ Hồng đau đớn nước mắt giàn giụa nhìn mẹ mình, vội vàng đổi lời, lỗ tai của cô bé như sắp bị bà nội xé rách rồi.
“Triệu Ngọc Lan, cô nói dối tôi, đây là cô gái ngoan cô nuôi nấng, không gọi tôi một tiếng bà nội thì coi như thôi đi, vậy mà còn biết nói dối cơ đấy.”
Vương Thúy Phân lạnh lùng liếc xéo một cái, đừng tưởng bà ấy ngốc, trong lòng bà ấy hiểu rõ, chỉ là trước kia vẫn kìm nén thôi, đợi sau này sẽ tính sổ với cô ta sau.
“Mẹ, là do con dạy dỗ con cái không tốt, để con bé học thói xấu từ người khác.”
Triệu Ngọc Lan giả bộ dùng tay đánh vào mông con gái mình,
“Mẹ bảo con nói dối, bảo con không biết lớn nhỏ nói dối bà nội, mẹ đánh vào mông cho chừa, mau nhận sai với bà nội đi.”
“Cô đánh nhẹ quá, hôm nay tôi sẽ dạy cô dạy con là thế nào, đánh con là phải đánh như này này.”
Vương Thúy Phân vừa nói vừa đánh vào mông Chu Vệ Hồng một cái, Chu Vệ Hồng hét lên một tiếng chói tai, cả khu đều nghe thấy.
“Thấy chưa, đánh như vậy nó mới nhớ lâu được.”
“Mẹ, con nhớ rồi.”
Sắc mặt Triệu Ngọc Lan hơi sững lại, trong lòng cô ta oán hận Vương Thúy Phân. Vệ Hồng là cháu gái của bà ấy, sao bà có thể đánh cháu mạnh như vậy chứ, nhưng cô ta lại không thể làm gì khi con gái bị đánh. Sau khi được sự đồng ý của Vương Thúy Phân, cô ta vội vàng bế con gái vào phòng, cởi quần ra xem, mông của Vệ Hồng sưng tấy lên.
Cô ta xót xa bôi thuốc lên mông con gái, dặn con nằm trên giường, đừng ra ngoài, ra ngoài có thể sẽ bị đánh nữa, hôm nay không cần đi học.
Sau khi dặn dò con gái xong, cô ta tìm gặp mẹ chồng Vương Thúy Phân,
“Mẹ, con dạy con không tốt, con thừa nhận, sau này con sẽ kỷ luật chúng cho tốt, biết mẹ tới, con rất vui, hôm qua không thể đi đón mẹ được, con dâu có lỗi với mẹ. Mẹ chẳng khác gì ba mẹ con, con có khinh ai thì con cũng không thể khinh mẹ được, huống chi dạy con con khinh thường mẹ, không biết lời hôm qua lão tam nói lại thành ra như vậy, con cũng chỉ mới nghe người trong nhà ăn nói. Hai người không biết, con mới tìm được việc làm ở nhà ăn, còn đứa thứ hai đi học nên con không phải lo nữa, còn hai đứa nhỏ trong nhà thì không ai trông, con cũng nhờ được một bà cụ chăm lo cho hai đứa nó rồi. Bà già đó thích kể cho mấy đứa trẻ nghe về quê hương của mình, đây chắc điều mà Vệ Lệ và mấy đứa nhỏ đã nghe từ bà ấy, đó là lý do tại sao mấy đứa nhỏ không thích mẹ và làm tổn thương trái tim của mẹ, tất cả đều là lỗi của con.”
Lời nói của Triệu Ngọc Lan rất mơ hồ, hoàn toàn rửa sạch cho bản thân, đổ hết lỗi sang cho người khác.
Vương Thúy Phân không vội giải quyết cô ta, đây là chuyện quan trọng, cô ta lấy đồ trong nhà đưa cho nhà mẹ đẻ và chị cả, buổi tối sau khi con trai bà về, bà sẽ giải quyết sau với Triệu Ngọc Lan.
“Nếu như chúng tôi đã tới rồi, vậy thì cô cứ để con bé ba và thằng tư ở nhà rồi đi làm đi.”
“A.”
Triệu Ngọc Lan thấy mẹ chồng không cố vạch lá tìm sâu nữa thì thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn phía sau, tối hôm qua cô ta không ăn, bây giờ đã đói cồn cào rồi.
“Còn làm gì? Sao không nhanh đi làm đi?”