[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 39: Chương 39: Phiếu (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ấy cũng lấy tiền và đồ đạc về nhà mẹ đẻ, nhưng đó là số tiền cô ấy tự mình kiếm được nhờ việc dán thùng các tông, số tiền người đàn ông của cô ấy kiếm được, không chỉ nuôi sống gia đình anh ta mà còn phải phụng dưỡng bố mẹ chồng, họ đã nuôi nấng anh ta lớn như vậy, anh ta không thể bỏ mặc họ, đây là điều cần thiết.

Về phần bố mẹ ruột, cô ấy chỉ cần hiếu thuận là được. Đôi khi tiền dán thùng các tông ở ngoài được ba nhân dân tệ cô ấy đều gửi cho bố mẹ hàng tháng, số còn lại có thể phụ giúp chi phí trong gia đình.

Bố mẹ cô ấy đều sợ cô ấy sống ở nhà chồng sẽ khó xử, nên không muốn nhận số tiền này. Vẫn là cô ấy khuyên can nói hết lời, bọn họ mới nhận lấy, khi nào nhà được bội mùa hay gì đó, họ cũng sẽ gửi lên cho bố mẹ chồng cô ấy một vài gói đồ.

Cũng không phải cái gì hiếm lạ, chỉ là một ít gạo lứt, đậu phộng, đậu khô phơi nắng hay gì đó, còn có tương miso nhà tự làm, dù sao thì cũng là có tấm lòng, bố mẹ chồng dường như cũng đều rất vui vẻ, không phải vì những thứ đồ này mà là vì thông gia còn nhớ đến bọn họ, trong lòng bọn họ rất vui mừng.

Mỗi lần bố mẹ cô ấy gửi đồ cho nhà chồng, bố mẹ chồng lại xách đồ đi khắp làng khoe khoang, sau đó lại gửi cho bố mẹ cô ấy bọc bông nhỏ để bố mẹ chị nhét vào trong áo mùa đông, mặc cho ấm. Còn có một chút lương thực trong nhà đều chia gửi cho bọn họ một chút.

Bằng cách này, có qua có lại, mọi người thân lại càng thêm thân thiết hơn.

Nào giống như Triệu Ngọc Lan, trước kia không làm việc, công việc ở nhà ăn là gần đây cô ta mới tìm được, cô ta đem tất cả tiền tiết kiệm trong tay người đàn ông gửi hết về nhà cho bố mẹ cô ta, cho dù là bố mẹ ở nông thôn, cũng làm sao có thể chấp nhận việc có một con dâu như vậy.

Đây đều là những gì thím Chu nói với bọn họ, huống chi bọn họ thật sự không biết tiền trong nhà lão Chu tất cả đều do Triệu Ngọc Lan quản lý.

Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn vứt bỏ cô con gái của mình ở nông thôn. Nghe thím Chu nói, ngay từ lúc ban đầu, cô ta gửi tiền về nhà ba lần, tổng cộng mới có 12 tệ, sau đó vài năm mỗi lần đều không có gửi tiền.

Nếu không có gửi tiền về nhà, vào ngày lễ ngày tết, thì gửi về một ít đồ ăn một chút quần áo cũng tốt, nhưng thím Chu chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này trông như thế nào.

Một vài người trong số họ thực sự không ngờ Triệu Ngọc Lan lại cố tình làm chuyện như vậy. Kiểu người này so với cô ta lúc bình thường thật sự rất khác nhau.

“Lúc ấy tức giận nên mẹ tôi mới nói như vậy, tất cả là lỗi của tôi vì đã khiến bà ấy tức giận.”

Triệu Ngọc Lan không muốn giặt quần áo nữa, cô ta cầm chậu trong tay muốn nhanh chóng về nhà, nhưng như vậy lại càng bị họ cười nhạo nói xấu sau lưng. Không còn cách nào khác cô ta đành cắn răng, tiếp tục giặt quần áo trong tay.

“Nhìn xem, Ngọc Lan thực sự rất thích sạch sẽ, chiếc váy này mới mặc được vài ngày đã đem đi giặt rồi.”

Chỉ cần Tần Ngân Hoàn nghĩ đến chiếc lược bẩn mà Triệu Ngọc Lan đã sử dụng, cả người đều hoảng sợ. Nếu không phải thím Chu lấy nó ra, ai có thể nghĩ rằng chiếc lược chải đầu sạch sẽ tươm tất của Triệu Ngọc Lan ngay sau khi cô ta ra ngoài lại trở nên như vậy.

“Vậy cũng không đúng, Ngọc Lan là người sạch sẽ nhất trong khu tập thể này của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.