Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Mỹ Quyên bên cạnh hùa theo một cách mỉa mai.
Nếu Triệu Ngọc Lan này thực sự thích sạch sẽ, mọi người sẽ không nói gì, nhưng cô ta rõ ràng là giả tạo trong sạch, ở bên ngoài thì ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, cô ta khinh thường này nọ, Triệu Ngọc Lan luôn sạch sẽ như vậy, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội để cười nhạo cô ta.
Triệu Ngọc Lan nghe ra ẩn ý trong lời nói của họ, nhưng cô ta không thể nghĩ ra sao họ lại biết điều này, chẳng lẽ mẹ chồng Vương Thúy Phân lợi dụng lúc cô ta vắng mặt đã nói gì đó với những người này ?
“Mọi người ở đây nói chuyện gì vậy.”
Ngay khi Vương Thúy Phân xuất hiện ở phía trên lầu, Trương Mỹ Quyên và Tần Ngân Hoàn bên dưới đã vội vàng gọi bà ấy xuống để trò chuyện. Đặc biệt là Trương Mỹ Quyên, mỗi lần khi nói chuyện với Vương Thúy Phân xong, chờ đến buổi tối khi chồng cô ấy trở về sẽ cùng trò chuyện trong bữa ăn, lâu lắm rồi anh ta vẫn chưa có về nhà.
Kể từ khi Vương Thúy Phân đến, Trương Mỹ Quyên cảm thấy như được lưu thông máu, vô cùng sảng khoái, ở nhà cũng không có thường xuyên cãi nhau với chồng.
Triệu Ngọc Lan thấy mẹ chồng đi xuống thì vô cùng hoảng sợ, giũ quần áo trong nước ba đến năm lần, sau đó vớt quần áo ra rồi vắt lấy nước, Vương Thúy Phân vừa xuống thì cô ta thấp giọng nói:
“Mẹ, con đi phơi quần áo trước.”
Nói xong, cô ta vội vàng đi qua người Vương Thúy Phân rồi lên lầu.
“Thím làm gì mà giờ này mới xuống, ở nhà làm cái gì đấy, không phải nói lên một lát rồi xuống luôn sao?”
Trương Mỹ Quyên lấy trong túi ra một nắm hạt bí ngô khô nhét vào người Vương Thúy Phân, phàn nàn với bà ấy rằng rằng cô ấy đã đợi bên dưới rất lâu mà Vương Thúy Phân vẫn chưa quay lại. Vốn dĩ đang nói chuyện hay, bà ấy lại cứ nói nhất định phải lên xem xem, nếu bà ấy không quay lại, cô ấy sẽ đi lên tìm.
“Được lắm Trương Mỹ Quyên, nếu Thúy Phân không xuống, có phải là cháu không định lấy bí ngô ra phải không?”
Dì Vương mắng Trương Mỹ Quyên rồi giật lấy hạt bí ngô từ trong túi của cô ấy, Trương Mỹ Quyên không còn cách nào khác đành phải lấy hết hạt bí ngô trong túi ra, chia cho mọi người.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là dạy đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư không nên thân mà thôi.”
Vương Thúy Phân chỉ vào Triệu Ngọc Lan đang phơi quần áo trên đó.
“Sao lại không nên thân?”
Mọi người không khỏi thắc mắc.
“Ba đứa nhỏ đó, nhân lúc chúng ta không ở xung quanh liền dùng lọ hoa sứ đánh Miêu Đản, đánh chị cả của chúng, đúng lúc tôi nhìn thấy liền tiến lên tát cho mỗi đứa vài cái, bây giờ chúng đều khóc rống lên ở trong nhà.”
Trên thực tế, sự việc xảy ra như thế này. Miêu Đản chạy từ trong phòng Triệu Ngọc Lan ra, Vệ Hồng bọn họ nhìn thấy mẹ cho Miêu Đản mèo bánh vừng, bọn chúng cũng muốn, nhưng Triệu Ngọc Lan lại cự tuyệt đem miếng cuối cùng cho Miêu Đản.
Sau đó Triệu Ngọc Lan xuống giặt quần áo.
Chu Lão Khu ra ngoài đến hợp tác xã Cung – Tiêu mua muối, lúc trở về mang theo hai miếng bánh rán vàng và giòn cho Miêu Đản, chỉ cho Miêu Đản ăn, không cho chúng nó ăn, Chu Vệ Hồng ở phía sau rình cô bé bảo Chu Vệ Đông dạy dỗ Miêu Đản.
Tuổi còn nhỏ, Chu Vệ Hồng đã được Triệu Ngọc Lan chiều chuộng, bởi vì không được ăn bánh vừng và bột chiên nên đã rất tức giận, chờ lúc Lão Khu bọn họ không ở trong phòng chính, cô bé đã cầm lọ hoa sứ trên bàn uống nước ném về hướng Miêu Đản rồi rơi vỡ.