Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hướng Bắc, anh làm cha kiểu gì vậy, bọn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết nghe được từ đâu ở bên ngoài, anh đừng để trong lòng. Ba đến ôm Tiểu Đông đi, Tiểu Đông nhớ ông nội đã lâu, đây là cháu trai lớn của ba này.”
Triệu Ngọc Lan chột dạ đưa con trai qua, Chu Lão Khu xua tay, từ bỏ suy nghĩ ôm cháu trai.
Vương Thúy Phân ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng bà ấy và Chu Lão Khu đều lạnh lẽo, mặc dù ba đứa trẻ này không phải do họ nuôi lớn, ở trong lòng họ ba đứa trẻ này không bằng Miêu Đản, nhưng dù sao cũng là cháu gái, cháu trai của họ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, con dâu cả lại dạy con như thế này, các cháu gái chê họ ở quê tới, trong lòng chúng không thích bà ấy và Chu Lão Khu, vốn lúc đến đã nhờ người làm khóa bạc, nghĩ rằng hôm nay lần đầu tiên gặp chúng sẽ tặng, nhưng bây giờ, dứt khoát không lấy ra nữa.
Đợi về nhà, sẽ cắt ba miếng khóa bạc này ra, làm một chiếc vòng bạc khác cho Miêu Đản của họ.
“Ngọc Lan, đó là Miêu Đản, con gái chúng ta.”
Được Chu Hướng Bắc nhắc nhở, lúc này Triệu Ngọc Lan mới nhìn qua cô bé mặc váy hoa nhí ở góc tường, vẻ mặt chợt cứng đờ trong nháy mắt.
Không ngờ cha mẹ của Chu Hướng Bắc lại chăm sóc nó tốt như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả Vệ Hồng và Vệ Lệ mà cô ta tự mình nuôi nấng, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy có chút khó chịu.
Cô ta nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một con nhóc gầy gò vàng vọt, ăn mặc rách rưới, nhưng thật không ngờ.
Con nhóc sắp chết năm đó lại khỏe mạnh đứng ở đây, da dẻ còn trắng trẻo hơn cả hai em gái của nó, trông cũng được, ăn mặc sạch sẽ, trên mặt có da có thịt, có vẻ như đã được chăm sóc cẩn thận.
Người không biết còn tưởng nó là đứa trẻ lớn lên trong thành phố, cô ta nghĩ rằng vứt nó lại ở quê thì nó sẽ chịu tội, sẽ chịu khổ, nào ngờ lại để cho nó được sống yên vui sung sướng.
“Miêu Đản, mau đến đây, để mẹ nhìn kỹ xem nào.”
Triệu Ngọc Lan nở nụ cười ấm áp, dịu dàng vẫy tay với Miêu Đản.
“Con ở quê đến, trên người có mùi, có rận, mọi người là người sạch sẽ.”
Miêu Đản nhìn Triệu Ngọc Lan làm bộ làm tịch, lời nói mỉa mai thoát ra khỏi miệng. Triệu Ngọc Lan vẫn mặc chiếc áo khoác ca-rô như năm đó.
Năm đó cô còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy người mẹ ruột này chỉ cảm thấy Triệu Ngọc Lan có hơi không thích mình, sau này đối xử với cô như vậy, cũng là vì bà ta và bà nội không hợp nhau, cô lại được bà nội nuôi lớn.
Nhưng lần này lại xuất hiện cảnh tượng tương tự, cô phát hiện người mẹ ruột nhiều năm không gặp mình này, lần đầu tiên gặp lại nhìn kỹ mình, giống như là cô không thể nói, dù sao bà ta nhìn thấy đứa con gái là cô cũng không hề vui vẻ.
Niềm vui trên mặt lúc này, tất cả đều là giả vờ.
“Con đứa trẻ này, mẹ là mẹ con, con là do mẹ sinh ra, lẽ nào mẹ còn có thể chê con ư.”
Triệu Ngọc Lan nói lời trách móc, muốn đưa tay kéo Miêu Đản về phía mình, nhưng không ngờ Miêu Đản lại chạy đến bên cạnh Vương Thúy Phân.
Trước đây, ngày thứ hai cô đi theo ông bà nội đến nơi này, đã bị Triệu Ngọc Lan dẫn đến nhà tắm suýt nữa chà đi một lớp da, bà ta nói muốn rửa sạch mùi bùn đất trên người cô, cuối cùng sau khi tắm rửa xong, ngày hôm sau cô đóng vẩy khắp người. Cô không bẩn, là Triệu Ngọc Lan cảm thấy cô bẩn, từ trong ra ngoài đâu đâu cũng bẩn, bẩn đến mức thậm chí không xứng bước vào ngôi nhà này.