Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Miêu Đản nói đúng, các người chê người nhà quê chúng tôi bẩn, các người đều rất sạch sẽ, cách xa chúng tôi ra một chút, cẩn thận rận trên người chúng tôi bò lên người các người. Tôi nhớ hình như Triệu Ngọc Lan cô năm đó trước khi chưa gả cho con trai tôi, cũng là người nhà quê mà nhỉ, nhờ phúc của con trai tôi vào thành phố, ăn cơm thành phố vài năm đã quên mất mình là ai rồi.”
Vương Thúy Phân ôm vai cháu gái Miêu Đản, khinh thường nhìn con dâu cả thay đổi quá nhiều, vừa rồi cháu gái nhỏ không cho họ ôm, chê họ bẩn, chắc chắn là con dâu cả ở sau lưng dạy dỗ mới được cháu gái nhỏ nói ra.
“Mẹ, con không ghét bỏ các người, tại sao mẹ lại nhắc chuyện trước đây ở trước mặt bọn trẻ.”
Triệu Ngọc Lan bị mẹ chồng Vương Thúy Phân vạch trần gốc gác, không thể giữ được mặt mũi.
“Tại sao không thể nhắc, tôi cứ nhắc đấy, Triệu Ngọc Lan cô năm đó là thứ gì trong lòng cô không tự biết sao. Năm đó nhà mẹ cô nghèo đến mức không có gì ăn, ba chị em thay nhau mặc một chiếc quần, nghèo đến mức mông trần ngồi trên giường lò, bây giờ là người thành phố, vinh dự rồi, vẻ vang rồi thì dám khinh thường người khác.”
Vương Thúy Phân chỉ vào mũi con dâu mắng.
Bà ấy còn nhớ năm đó khi Triệu Ngọc Lan vừa gả cho con trai bà ấy, cúi đầu với bà ấy như thế nào ở quê, chỉ bởi vì sợ họ ghét cô ta, không cần cô ta, vậy mà bây giờ sống với con trai ở thành phố vài năm, ỷ mình sinh cho nhà họ Chu một đứa cháu trai, có chỗ dựa vững chắc thì dám đối xử với họ như vậy, ai cho cô ta mặt mũi đó.
Triệu Ngọc Lan sống ở thành phố nhiều năm, đã quen sống thoải mái, bị mẹ chồng mắng như vậy, còn là lần đầu tiên trong nhiều năm, cô ta cũng không gắng gượng được nữa, lao vào phòng nằm vật ra giường bật khóc.
Chu Hướng Bắc muốn đuổi theo xem, nhưng bị Chu Lão Khu gọi lại.
“Ba và mẹ con đều đói cả rồi, đi nấu ít cơm đi.”
“Ba, con đi ngay đây.”
Trong nhà không có đồ ăn gì, Chu Hướng Bắc nghĩ khó khăn lắm cha mẹ mình mới đến một lần, muốn cho họ ăn chút gì đó ngon ngon nên vào phòng lấy tiền và phiếu thịt của Triệu Ngọc Lan.
Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu nhìn thấy tiền trong nhà đều do con dâu cả cầm, liền thêm có ý kiến với Triệu Ngọc Lan.
Trước đây Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu muốn đưa cháu gái đến chỗ con trai, để chọc tức thằng cả và vợ nó, nhưng sau đó lại trở về, vì chỗ con trai nhỏ không ở được nên họ không ở lại gây thêm phiền phức cho anh ta.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết rằng con trai ở nhà sống cuộc sống như thế nào, trước đây họ chỉ biết con trai nhu nhược, nghe lời vợ, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Lần này, Vương Thúy Phân không định đi nữa, bà ấy muốn chỉnh đốn cái nhà này lại cho con trai, muốn để cho người con dâu kia biết cái nhà này họ gì.
Chu Lão Khu ngồi xổm trên sàn phòng khách lắng nghe tiếng tranh cãi trong phòng, và tiếng lọ sứ bị ném.
“Tiền và phiếu thịt trong “
“Một tháng lương của tôi là hai mươi tám đồng, còn những phiếu thịt kia, một tháng nhà chúng ta chỉ ăn thịt một lần, sao có thể tiêu hết phiếu thịt được, còn tiền có phải cô lại đem tiền và phiều thịt cho nhà mẹ cô rồi không.”
Chu Hướng Bắc ở trong phòng hạ hấp giọng nói, tức giận chất vấn vợ Triệu Ngọc Lan.
Triệu Ngọc Lan không hé răng, chỉ khóc, mắng Chu Hướng Bắc,