[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 12: Chương 12: Xúc xích (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi ăn cơm xong,

“Tiểu Hồng, đi rửa bát và nồi đi, lớn như vậy rồi, nếu ở quê chúng ta, trẻ con lớn như vậy cái gì cũng biết làm đấy.”

“Cháu không rửa, sao bà không bảo chị ấy rửa.”

Vừa rồi trên bàn ăn cơm Chu Vệ Hồng đã kìm nén cơn tức giận, vừa thả bát xuống thì nghe thấy bảo mình đi rửa chén liền không nhịn được nữa, chỉ vào Miêu Đản, tức giận trừng mắt với Vương Thúy Phân.

“Sức khỏe của chị cháu không tốt, lại ngồi tàu lửa thời gian dài, không thể rửa bát, cháu làm em nên thông cảm cho chị và thương nó nhiều hơn, mau đi rửa bát, nếu không rửa buổi tối nhịn đói cho bà.”

Lần này Vương Thúy Phân phải đặt ra phép tắc cho họ.

Chu Vệ Hồng không nhịn được bật khóc, vừa lấy ống tay áo lau nước mắt vừa dùng miếng chà bằng tre cào mạnh vào nồi nhôm giống như trút giận.

“À, Vệ Hồng, sao hôm nay cháu rửa bát rửa nồi thế, nghe nói bà nội cháu họ đến rồi, ôi chao, sao cháu khóc”

Trong sân truyền đến giọng của chị dâu Tần.

“Thím nó, không có gì đâu, đứa trẻ này rất nóng nảy, bị mẹ nó chiều quen rồi, tôi bảo nó rửa nồi thì uất ức thành như thế, con gái lớn rồi nên học cách làm việc.”

Vương Thúy Phân đứng ở cửa, nói với chị dâu Tần trong sân.

“Thím nói đúng, trẻ con lớn rồi thì nên sai bảo.”

“Vệ Hồng à, bà nội cháu là tốt cho cháu, cháu lớn như vậy rồi, nên học rửa bát làm gì đó, khi dì lớn như cháu đã biết đứng trên ghế đẩu nấu cám lợn cho lợn rồi đấy.”

Nhà mẹ của chị dâu Tần cũng ở nông thôn, lúc nhỏ đã làm rất nhiều việc, bình thường, cô ấy cảm thấy Ngọc Lan quá nuông chiều con, Vệ Hồng được cô ta chiều quen nên tính tình rất tiểu thư.

“Mẹ, Về Hồng còn nhỏ, bình thường ở nhà con bé chưa từng làm việc gì cả.”

Chu Hướng Bắc đau lòng con gái.

“Nhỏ cái gì mà nhỏ, cháu gái nhà ông hai con còn nhỏ hơn nó, cũng biết lên núi cắt cỏ cho lợn rồi đấy.”

Vương Thúy Phân trợn trắng mắt với con trai Chu Hướng Bắc, sau đó kéo anh ta vào phòng bên cạnh.

“Mẹ, những năm này con không về nhà, hai vợ chồng chú hai thế nào.”

Dưới Chu Hướng Bắc còn có một em trai, tên Chu Hướng Nam, năm đó trong nhà nghèo khó, chỉ có thể tạo điều kiện được cho một người, em trai Chu Hướng Nam của anh vì để anh trai có thể đi học, nói gì cũng không chịu đi học, nhờ vậy năm đó anh ta đã học thêm mấy năm, làm công nhân ở Hải Thành, có công ăn việc làm ổn định, ăn lương thực nhà nước, nếu năm đó người đi học là em hai Hướng Nam, vậy thì người ở quê đào bới thức ăn bây giờ là Chu Hướng Bắc anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này Chu Hướng Bắc sẽ cảm thấy nợ em trai

Có thể nói, sở dĩ bây giờ anh có thể làm công nhân một tháng nhận hai mươi tám đồng tiền lương là nhờ vào em hai.

“Vẫn thế, những năm này, bụng của vợ lão nhị luôn không có động tĩnh.”

Vương Thúy Phân không nói tiếp nữa, thực ra vợ chồng lão nhị luôn muốn để lão đại cho họ nhận Miêu Đản làm con thừa tự. Năm đó, vợ chồng lão nhị mãi không sinh được con, thuốc nào cũng uống, ngay cả bài thuốc dân gian châu chấu cũng ăn hết nửa sọt, nhưng vô ích.

Khoảng thời gian đó vợ lão nhị muốn con đến sắp phát điên, thường nói trong bụng cô ấy có động tĩnh, mãi đến khi lão đại ôm Miêu Đản từ thành phố đến thì bệnh tình của vợ lão nhị khỏe hẳn, tối hôm đó khóc lóc om sòm ở cửa, buổi tối muốn ôm Miêu Đản ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.