Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những năm này, vợ chồng lão nhị đã xem Miêu Đản là con của mình.
Bây giờ vợ lão nhị cũng không uống thuốc sinh con nữa, suốt ngày ôm Miêu Đản, cô ấy đã nói với bà và ông già rất nhiều lần, muốn để họ đến nói với lão đại cho Miêu Đản cho cô ấy.
Những ngày họ đi tàu, vợ lão nhị ngày ngày la khóc om sòm ở nhà, ầm ĩ các kiểu, không muốn để Miêu Đản cho lão đại, muốn để họ nói với lão đại, còn nói dù sao họ cũng đã có ba đứa con rồi, nhưng họ làm sao mở miệng nói với lão đại được.
Thực ra bảo bà nói, cho vợ chồng lão nhị Miêu Đản thì cũng được, bởi vì sao, bởi vì vợ chồng lão đại, nhất là đứa con dâu lớn kia cũng không hề yêu thương Miêu Đản, là một người phân biệt đối xử.
Nếu để Miêu Đản một mình ở nơi này, biết đâu Triệu Ngọc Lan khắt khe với Miêu Đản của bà ấy thì sao.
Chỉ là không biết Miêu Đản nghĩ thế nào, mặc dù con bé nhỏ tuổi, nhưng vẫn phải hỏi nó, Vương Thúy Phân muốn quan sát thêm hai vợ chồng lão đại, nên tạm thời giấu chuyện này ở trong lòng không nói.
“Con đến đây, mau xem mẹ mang thứ gì tốt đến cho con này.”
Vương Thúy Phân mở túi mang đến ra, đầu tiên từ bên trong lấy ra một hũ đậu tương, một gói hoa hòe tuốt từ trên cây xuống, một gói táo tàu chia ở trong thôn, năm đôi giày vải màu đen đường may tỉ mỉ và một lọ dưa muối, cà tím nhà tự trồng, hành tây ớt, một con cá muối khô và một gói trứng vịt muối vỏ xanh.
“Mẹ, có phải cha mẹ mang hết đồ trong nhà đến cho con không?”
Chu Hướng Bắc nhìn đồ đạc sắp chất không hết trên bàn, mũi chua xót, cuộc sống ở nông thôn những năm này rất khó khăn, rõ ràng trong nhà chỉ có anh ta sống tốt nhất, nên thường gửi tiền về nhà mới phải, huống chi con gái của mình còn nhờ cha mẹ chăm sóc giúp, nhưng anh ta chỉ gửi tiền về nhà tổng cộng có ba lần.
Anh ta thật bất hiếu.
“Cũng đã làm cha rồi, khóc cái gì mà khóc, em trai con nói, con ở thành phố nhiều con, chắc chắn sẽ có lúc không đủ ăn nên bảo mẹ và cha con mang đến cho con nửa bao đậu phộng.”
Lúc đến ai có thể ngờ rằng con trai ở thành phố sống một cuộc sống như thế này.
“Chúng ta không nên lấy cho nó, một đứa khiếp nhược, không quản được gia đình, để một người phụ nữ leo lên ị trên đầu con, thao túng con thành như thế, ngay cả lương của mình cũng không giữ được, tại sao Chu Lão Khu ta lại có đứa con như con. Lương của mình không nói nuôi con, nuôi cha mẹ, lại bị vợ lấy đi nuôi cả nhà bên vợ, hừ.”
Trong lòng Chu Lão Khu tràn ngập lửa giận, cha mẹ, con gái của mình sống ở quê như thế nào, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, họ nuôi con trai lớn như vậy, lại để anh ta kiếm tiền đi nuôi người ngoài, thật là nghĩ thế nào cũng thấy tức giận.
Gương mặt của Chu Hướng Bắc đỏ bừng, nói không nên lời, bởi vì điều ba anh ta nói là thật, anh ta cũng không biết vì sao mình lâm phải bước đường này, biến thành một người đàn ông hèn nhát, một xu tiền cũng không quyết định được.
Còn nhớ năm đó, khi anh ta vừa mới kết hôn, Triệu Ngọc Lan là người phụ nữ cần mẫn, săn sóc, ngay cả khi nói chuyện cũng phải nhỏ giọng, chuyện gì cũng sẽ bàn bạc trước với anh ta, lúc anh ta đọc sách, thổi kèn Harmonica, cô ta cũng mặc kệ, thậm chí còn lấy keo giúp anh ta dán lại cuốn sách đã sứt chỉ.